"Một nửa?"
Nhan Thế Hải căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ một nửa vẫn còn chê ít?
"Tộc thúc. . ."
Nhan Hàn Hà giống như cười mà không phải cười, dựa vào thành ghế.
Lúc này ông ta cũng không tức giận, ngược lại có loại nhàn nhã của người câu cá[1] .
[1]Nguyên văn: 稳坐钓鱼台, có nghĩa dù cho sóng gió nổi lên, vẫn vững vàng ngồi câu cá.
"Thế Hải à, ngươi phải biết, mặc dù một phòng các ngươi đúng là có huyết mạch gần với nhà Thế Xuyên nhất, nhưng từ trong tộc tìm một chút cũng không phải không thể tìm được thân tộc có huyết mạch hơi gần hơn.
"Lúc trước cha ngươi làm ra loại chuyện kia, vẫn là sau khi Thế Xuyên rời khỏi Thịnh Trạch, trong tộc mới biết được. Tộc trưởng lão nhân gia ông một mực hối hận lúc trước biết quá muộn, đến mức Thế Xuyên ly biệt quê hương, ngươi nói quan hệ của hai nhà các ngươi mọi người đều biết, từ nhà ngươi chọn con nối dõi chỉ sợ làm trái nguyện vọng của Thế Xuyên. . ."
Ông ta nói thật nhẹ nhàng, trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối, nhưng trong lòng Nhan Thế Hải lại càng ngày càng lạnh.
"Tộc thúc, đừng nói nữa, bảy phần! Bảy phần!"
Nhan Hàn Hà vẫn không nói chuyện.
Ngay khi Nhan Thế Hải nơm nớp lo sợ nghĩ chẳng lẽ bảy phần còn chưa đủ, Nhan Hàn Hà đột nhiên cười cười.
"A!"
Hắn thở dài một tiếng: "Lúc đầu trong tộc nghĩ rằng, Thế Xuyên có công với Nhan thị, trong tộc sao có thể trong lúc đang làm tang sự nhúng tay vào việc nhà của người ta, bây giờ nhìn tình hình này, nha đầu Thanh Đường này tựa hồ có dị tâm, loại chuyện này vi phạm với gia pháp của tổ tông, xác thực phải quản một chút."
Ông ta vẫy vẫy hạch đào trong tay rồi đứng lên.
"Cứ như vậy đi, các ngươi ở nhà chuẩn bị một chút, ta đi gọi thêm mấy tộc lão, đợi lát nữa cùng các ngươi đi một chuyến."
"Tạ tộc thúc!"
*
"Cha, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải đem gia sản giành được chia cho trong tộc bảy phần?" Chờ sau khi Nhan Hàn Hà rời đi, Nhan Đức Diệu một mực không lên tiếng đi tới nói.
"Không cho? Không cho làm sao lấy được gia sản của nhị phòng? Ngươi mới nãy không nghe thấy người ta nói à, sự lựa chọn của người ta cũng không phải chỉ có mỗi chúng ta."
"Nói cách khác, từ ban đầu khi hắn đem tin tức người bên kia chết tiết lộ cho chúng ta, lại nghĩ kế cho chúng ta để cha tới cửa, chính là hướng về gia sản của nhị phòng?"
Nhan Thế Hải nhìn nhi tử một chút, coi như nhi tử này của ông ta không ngốc, trên đời này nào có chuyện mua bán đưa tới cửa, đều là có lợi ích cả.
Nhan Hàn Hà tham lam không biết thỏa mãn quả thực đáng hận, nhưng nói thật Nhan Thế Hải cũng không hận lão.
Bởi vì lúc trước nếu không có Nhan Hàn Hà sớm đem tin tức tiết lộ cho bọn họ, lại nghĩ các loại kế thì ông ta không hề dám leo lên đại môn của Nhan gia.
Năm đó Nhan Thế Xuyên mặc dù không mở miệng muốn trả thù đại phòng, nhưng uy vọng của ông ở Thịnh Trạch không cần phải nói cái gì cũng đủ để đại phòng ăn vô số sự đau khổ nói không nên lời.
Đại phòng sợ bị chỉnh, cũng sợ nghèo.
Đến lúc này, Nhan Thế Hải cũng coi như đã nghĩ thông suốt, bọn họ chính là công cụ của người khác.
Sở dĩ lại dùng tới bọn họ, chẳng qua là chủ chi kia còn muốn tìm một tấm màn che, không muốn khiến chuyện này trở nên khó xử, cũng có thể là chủ chi kia cũng kiêng kị Nhan gia còn cất giấu đường lui gì, cho nên lấy bọn họ đi ra thăm dò.
Ngẫm lại, Nhan Thanh Đường vì sao lá mặt lá trái với hắn, sắp đến lúc đưa tang mới giở trò trở mặt với hắn?
Chỉ sợ người ta căn bản không phải giao thủ với hắn, mà là giao thủ với chi nhánh đang ẩn phía sau rèm kia thôi.
Cho nên hắn đành phải chịu thiệt lấy ba phần sao?
Không lỗ!