Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 8: Hoàng Tử Phản Diện Bị Tra Tấn (8)

Bình thường trời chưa sáng các hoàng tử đã phải đến Đông điện đọc sách, nên đương nhiên được miễn thỉnh an Hoàng hậu. Nhưng ngày hưu mộc (ngày nghỉ) thì nhất định phải đi.

Hiện tại đã vào thu, sáng sớm còn hơi lạnh, Lục hoàng tử được cung nhân hầu hạ mặc quần áo, trong lòng đầy không kiên nhẫn.

Thục phi lại đây tìm hắn, cũng thấy hơi đau lòng: "Đợi lát nữa ăn mấy thứ rồi hẵng đi."

Bọn họ muốn đi theo Hoàng hậu đến cung Thái hậu thỉnh an trước, Thái hậu mấy năm nay lễ Phật, tính tình ôn hòa hơn rất nhiều so với lúc còn trẻ, cũng không làm khó Hậu phi và tiểu bối.

Bọn họ đi qua hành lễ, nói vài câu cát tường là coi như đã xong việc.

Phiền phức là ở chỗ Hoàng hậu, cũng chẳng có chuyện gì hẳn hoi, lần nào Hoàng hậu cũng cố ý hao tổn người khác. Bây giờ còn đỡ, mùa đông rất lạnh mới thật sự gọi là mài người.

Thục phi đoán không sai, chờ bọn họ đi từ trong cung Thái hậu ra, sau khi đi tới cung Vĩnh An, vừa rồi Hoàng hậu vẫn còn nói cười nói nói, lại nói với bên ngoài rằng mình đang đau đầu.

Hết lần này tới lần khác Hoàng hậu còn không cho những người khác đi, ma ma bên cạnh Hoàng hậu áy náy nói: "Hoàng hậu nương nương cũng là bệnh cũ thôi, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi, phiền các vị nương nương cứ từ từ."

Mọi người còn có thể nói cái gì, chỉ có thể chờ.

Phi tần có địa vị cao tốt xấu gì cũng còn có ghế dựa để ngồi, phi tần địa vị thấp cũng chỉ có thể đứng chờ.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Trong nội điện, Thái tử nhìn Hoàng hậu, nhịn không được nói: "Mẫu hậu khá hơn chưa?"

Hoàng hậu xoa huyệt thái dương: "Còn hơi đau bụng."

Thái tử khuyên: "Hay là để nhi thần truyền thái y, chẩn trị cho mẫu hậu."

Sắc mặt Hoàng hậu khẽ thay đổi, kéo tay Thái tử: "Mẫu hậu biết ngươi là người hiếu thảo. Mẫu hậu không có vấn đề gì lớn, ngươi không cần phải lo lắng."

Thái tử thở dài: "Mặc dù không phải là vấn đề lớn, nhưng thân thể mẫu hậu không khỏe, cũng đừng gặp phi tần và hoàng tử khác, tránh để phiền lòng.”

Hoàng hậu cười nói: "Ngươi nói thì đơn giản. Mẫu hậu làm quốc mẫu, là người làm gương, sao có thể bởi vì một chút không thoải mái đã lười nhác được.”

Thái tử còn muốn nói thêm, Hoàng hậu đã sai người lên đồ ăn sớm một chút để Thái tử ăn.

Nửa canh giờ sau, Hoàng hậu mới khoan thai đi ra: "Thái tử có việc, bổn cung để cho hắn trở về trước."

Sắc mặt mọi người không tốt lắm, những người khác còn có thể che dấu, Lục hoàng tử trực tiếp bày ra sự bất mãn trên mặt.

Hoàng hậu lạnh lùng nói: "Hình như Lục hoàng tử có dị nghị."

Thục phi vừa muốn phản bác, Lục hoàng tử hành lễ qua loa: "Không dám. Nương nương suy nghĩ nhiều.”

"Phải không?" Hoàng hậu cười nói: "Mấy ngày không gặp, Lục hoàng tử lại cao hơn không ít."

Lục hoàng tử cúi đầu không nói gì.

Có phi tần nói: "Nghe nói Hoàng Thượng coi trọng Thái tử điện hạ, gần đây để cho Thái tử điện hạ tham chính.

Hoàng hậu vuốt ve vòng tay, thờ ơ nói: "Thái tử tuổi còn nhỏ, chỉ tùy tiện nhìn một chút thôi."

Lại một phi tần khác nói: "Hai ngày trước Hoàng Thượng đi Diễn Võ Trường, tán thưởng không thôi đối với việc Thái tử điện hạ cưỡi ngựa bắn cung."

“Tần thϊếp phân vị thấp, không có tư cách được gặp, nhưng nghe nói Thái tử điện hạ rất thần võ."

Trong cung Vĩnh An vang lên lời khen ngợi Thái tử liên tiếp, Lục hoàng tử thừa dịp cúi đầu trợn trắng mắt.

Hắn vô tình nhìn Tiểu Thập phía sau, đối phương quy củ đứng nghe lời, thoạt nhìn ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Khóe miệng Lục hoàng tử giật giật.

Đến gần trưa, Hoàng hậu mới xua tay bảo bọn họ lui ra.

Sắc mặt mọi người không thay đổi, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà khi mọi người sắp rời đi, ma ma bên cạnh Hoàng hậu mở miệng: "Thập hoàng tử xin dừng bước."

Lục hoàng tử và Thục phi đồng thời nhìn về phía hoàng hậu, không biết đối phương muốn làm gì.

Ma ma cao giọng nói: "Gần đây Hoàng hậu nương nương tâm thần không yên, Thập hoàng tử có nguyện vì nương nương sao chép kinh Phật cầu phúc không?"

Thập hoàng tử sửng sốt một chút, sau đó tiến lên hành lễ: "Đương nhiên nhi thần nguyện ý."

Thục phi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Lúc trở về, Lục hoàng tử đen mặt: "Nói là sao chép kinh Phật, mà lại không quy định thời điểm."

Nếu như thân thể Hoàng hậu vẫn luôn không khỏe, Thập hoàng tử vẫn phải sao chép kinh Phật mãi sao?

Thục phi quát nhẹ: "Nói năng cẩn thận."

Thập hoàng tử chính là một đứa con bị bỏ rơi, tác dụng duy nhất trong cung cũng chính là nơi trút giận của Hoàng hậu. Cho dù không có, những người khác cũng sẽ không để ý.

Tất nhiên Thục phi sẽ không vì một người vô dụng như vậy mà đi tranh giành với Hoàng hậu.

Thập hoàng tử bị người mang đến phật đường, lão ma ma lạnh mặt: "Nương nương coi trọng điện hạ, mới chọn điện hạ, Thập hoàng tử chớ phụ lòng nương nương."

Thập hoàng tử cúi đầu: "Vâng."

Lão ma ma: "Vì thể hiện thành ý, kính xin Thập hoàng tử quỳ chép."

Thập hoàng tử: "Vâng."

Từ sáng sớm đến hoàng hôn, Thập hoàng tử chỉ dùng điểm tâm buổi sáng, lúc này vừa mệt vừa đói, đầu gối đã tê, mắt cũng quá mệt mỏi.

Hắn biết Hoàng hậu đang gây khó khăn cho hắn. Nhưng hắn không có cách nào khác ngoài việc chịu đựng.

Không ai trong cung điện sẽ giúp hắn.

Đột nhiên, ngòi bút thập hoàng tử dừng lại, hắn nhìn chằm chằm kinh văn đầy giấy, có lẽ... Có một người như vậy.

Lại qua hai khắc đồng hồ, ngoài cửa truyền đến tiếng động: "Thập hoàng tử, đến giờ dùng bữa tối rồi."

Một cái màn thầu lạnh như băng, một chén cháo loãng.

Thập hoàng tử ăn xuống từng ngụm từng ngụm, mới được một ít, lão ma ma lại tới.

Khuôn mặt của đối phương dưới ánh nến mờ nhạt, hiện lên vẻ vặn vẹo và đáng sợ.

"Thập hoàng tử, cao tăng nói, chép kinh Phật này là nặng nhất ở thành tâm và nghị lực, cho nên buổi tối phiền ngài chịu mệt mỏi, nghỉ ngơi ở phật đường, ngày mai tiếp tục chép lại."

Thập hoàng tử thấp giọng đáp ứng.

Lão ma ma khinh bỉ nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.

Thập hoàng tử bị nhốt ở cung Vĩnh An, tất nhiên là không có cách nào đi Đông Điện học hành.

Hệ thống hỏi: "Thập hoàng tử xảy ra chuyện, ngươi không nghĩ cách sao?”

Tần Trạch không nói gì.

Bảy ngày sau, Đông Điện, vị trí của Thập hoàng tử vẫn trống rỗng như cũ, Tần Trạch bắt đầu đi tìm Phụng Nguyên Đế.

Chủ yếu là hắn kể lại tiến độ học tập của các hoàng tử khác mấy ngày gần đây, khen Tứ hoàng tử cùng Thất hoàng tử, lại chỉ ra thiếu sót của Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử.

Các hoàng tử khác ngược lại không có thay đổi gì.

Phụng Nguyên Đế nghe thấy nhi tử được khen, trong lòng rất vui mừng, ngay sau đó lại có nhi tử bị chỉ ra còn thiếu sót lại không khỏi thấy ngượng ngùng.

Hắn chuyển đề tài, ra lệnh cho Tần Trạch kể cho hắn nghe một đoạn lịch sử tiền triều nào đó. Tần Trạch câu chữ rõ ràng, âm sắc lại sắc bén như lưỡi dao, Phụng Nguyên Đế nghe kể lại thấy tinh thần tỉnh táo hẳn lên.

Cuối cùng, Tần Trạch cáo lui, trước khi đi dường như có khó hiểu: "Hoàng thượng, nghe Lục hoàng tử nói, Hoàng hậu nương nương gần đây tâm trạng không bình tĩnh, cho nên Thập hoàng tử vẫn đang chép kinh Phật vì nương nương. Mặc dù thần không hiểu phật lý, nhưng nghĩ đến hiếu tâm thì hiếu tâm, thân thể Hoàng hậu nương nương không khỏe, vẫn nên sớm truyền thái y là tốt nhất, tránh cho bệnh tình kéo dài hơn."

Mặt già của Phụng Nguyên Đế nóng lên, ho khan nói: "Ý tốt của ái khanh trẫm hiểu được, trẫm sẽ nói lại với Hoàng hậu."

Tần Trạch cúi đầu, lui ra.

Tần Trạch vừa đi, Phụng Nguyên Đế lập tức sụp mặt, nói với Đại nội thị: "Ngươi đi xem chuyện tốt mà Hoàng hậu làm đi."

Buổi chiều hôm đó, Thái y viện được phái đến Vĩnh An cung, đại nội thị truyền đạt ý chỉ của Hoàng thượng, sắc mặt Hoàng hậu trong nháy mắt vặn vẹo.

Bà ta gằn từng chữ nói: "Làm phiền viện chính khám cho bổn cung."

Trong lòng viện chính đau khổ, vẫn cắn răng tiến lên.

Hoàng hậu thân thể rất tốt, viện chính cuối cùng chỉ kê đơn thuốc bổ.

Buổi tối, hoàng hậu mới sai người mang Thập hoàng tử ra ngoài, sau mấy ngày tàn phá, ánh mắt Thập hoàng tử ngơ ngác, sắc mặt tái nhợt, lúc đi chân cũng run rẩy.

Thấy vậy, chút không thoải mái trong lòng Hoàng hậu tiêu tán bớt một chút, nàng nói với thiếu niên quỳ gối trước mặt: "Ngươi có hiếu tâm, bổn cung khoẻ hơn rất nhiều rồi, ngươi trở về đi."

Thập hoàng tử một hồi lâu mới phản ứng lại, sững sờ dập đầu.

Hoàng hậu ghét bỏ phất phất tay, Thập hoàng tử chậm rãi lui ra.

Ngày hôm sau, Thập hoàng tử vẫn đi Đông điện học hành như thường lệ, vào giờ Tỵ một khắc lại đột nhiên ngất xỉu, khiến Cửu hoàng tử bên cạnh hoảng sợ.

Rất nhanh Thái y đến, trải qua chẩn trị, Thập hoàng tử là bị phong hàn nhập thể, dẫn đến sốt cao, vả lại hai đầu gối của Thập hoàng tử bị hao tổn, sợ sau này sẽ không tốt.

Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau. Ai mà không biết lúc trước Thập hoàng tử đi đâu, làm cái gì.

Thiên điện của Đông Điện quanh năm vắng vẻ, hiện giờ ngược lại tràn vào rất nhiều người.

Nước thuốc sắc xong, sắc mặt Thập hoàng tử đỏ bừng, mất ý thức nên đương nhiên không cho uống được.

Tần Trạch nhíu mày: "Mở miệng hắn ra, rót xuống."

Các hoàng tử đồng loạt nhìn về phía Tần Trạch .

Hai nội thị kiên trì tiến lên, một người đỡ Thập hoàng tử, một người mạnh mẽ bật miệng Thập hoàng tử ra, hơn phân nửa chén thuốc đen nhánh được cứng rắn rót vào.

Nước thuốc có dự phòng, lại rót thêm một chén. Thập hoàng tử vốn gầy yếu hơn bạn bè cùng trang lứa, lúc này hai mắt nhắm nghiền, thân thể vô thức giãy dụa yếu ớt cũng bị người ấn xuống, nhìn cực kỳ đáng thương.

Các hoàng tử khác quay mặt đi, thầm nghĩ: Tần phu tử thật sự quá lạnh lùng.

Sau khi học hành xong, các hoàng tử đều thấy hơi không yên lòng.

Thái tử cúi đầu, không lên tiếng.

Phụng Nguyên Đế cho phép Thái tử tham gia chính trị. Tuy nhiên bên Đông Điện này, thỉnh thoảng Thái tử vẫn phải tới, ngoại trừ học tập, phần lớn vẫn là Phụng Nguyên Đế muốn Thái tử tiếp xúc cùng các huynh đệ khác, bồi dưỡng tình cảm.

Thái tử hồi tưởng lại dáng vẻ chật vật của Thập hoàng tử, bên tai còn là chẩn đoán của thái y, ngón tay không khỏi nắm chặt.

Mẫu hậu lần này thật sự quá đáng.

Buổi trưa, các hoàng tử khác rời đi, chuyện xảy ra vào buổi sáng tự nhiên cũng truyền ra ngoài.

Hoàng hậu tức giận đập nát đồ sứ trong tay: "Bổn cung biết ngay mà, có một người mẹ lòng dạ đen tối thối tha như vậy, không thể sinh ra loại hài tử tốt đẹp gì được.”

Bà ta nhe răng cười một tiếng: "Tên nhóc này giỏi lắm, suýt chút nữa đã lừa gạt được bổn cung. "

Tâm phúc chần chờ nói: "Nương nương, bây giờ phải làm sao?"

Làm sao bây giờ? Hoàng hậu cười lạnh: "Không phải hắn bị bệnh sao, đương nhiên bổn cung phải đi thăm hắn."

Phụng Nguyên Đế bên kia cũng nhận được tin tức, sau khi suy tư, phái đại nội thị bên cạnh đi xem một chút.

Trong thiên điện của Đông Điện, Tần Trạch nhìn chân Thập hoàng tử, tất cả đều là vết bầm tím, đầu gối sưng lên.

Lúc đại nội thị tới, đang nhìn thấy một gã tiểu thái giám đang bôi thuốc lên vết thương của Thập hoàng tử.

Đại nội thị là lão nhân trong cung, liếc mắt một cái liền biết, vết thương này rất nghiêm trọng, chắc chắn đã bị thương đến xương cốt.

Đại nội thị vừa muốn tiến lên, mới giật mình phát hiện Tần Trạch cũng ở đây. Bước chân vừa chuyển đã chào hỏi với Tần Trạch.

"Sao Tần đại nhân lại không dùng cơm trưa."

Sắc mặt Tần Trạch trầm như nước: "Không có khẩu vị lắm."

Đại nội thị đi theo tầm mắt Tần Trạch, thấy được Thập hoàng tử.

Trong lòng Đại nội thị thở dài, hắn quan tâm một phen, lại hỏi chút bệnh tình liên quan đến Thập hoàng tử rồi vội vàng rời đi.

Phụng Nguyên Đế ít khi nổi giận: "Hoàng hậu không thể chịu đựng được người khác đến vậy sao?"

Đại nội thị cẩn thận khuyên vài câu, lại nói: "Hoàng thượng, chỗ Thập hoàng tử, ngài thấy thế nào?"

Phụng Nguyên Đế trầm giọng nói: "Để thái y viện bên kia toàn lực trị liệu, chân Tiểu Thập không thể phế." Dừng một chút, lại nói: "Ngươi đi nhìn đi, đừng để cho hạ nhân bằng mặt không bằng lòng."

Đại nội thị khom người đáp ứng.

Phụng Nguyên Đế bất mãn với Hoàng hậu, nhưng ngại Thái tử, nên không thể trách móc Hoàng hậu. Vì thế Phụng Nguyên Đế liên tiếp ở lại trong cung của các phi tử khác, âm thầm không cho Hoàng hậu mặt mũi.

Cùng lúc đó, Thập hoàng tử có hiếu cầu phúc cho Hoàng hậu, nhiều ngày quỳ chép kinh Phật, gặp chuyện nguy hiểm suýt chút nữa thì phế đi hai chân cũng truyền ra ngoài.