Giáo quán sớm đã vắng tanh, ngoại trừ một vài gia nhân thật thà lương thiện ra, chỉ còn lại nàng cùng Lương phu tử trừng mắt mà nhìn nhau.
“Phu tử à? Ngài cứ nói đi, ta sẽ nghe lời mà, không được sao?” Nàng cười tủm tỉm, thoạt nhìn trông cũng khá hiểu chuyện.
“Được.” Lương phu tử nhẹ gật đầu: “Ngồi xuống đây, đọc sách trước đi, lão phu xem ngươi có thể hiểu được không”
Tiêu Tồn Ngọc lập tức nghe lời.
Một lát sau, nàng nghiêng đầu cầm quyển sách đọc, ngôn ngữ trong sách không hề truyền được một chữ nào vào đầu nàng, nàng cũng chẳng có chút hứng thú gì với sách vở.
Nàng bập bẹ, có một số từ ngữ mà nàng không thể phân biệt được, nhìn kiểu gì cũng thấy đây đích thị là một phế vật.
Lương phu tử khó chịu cau mày khi nghe nàng đọc, nhưng ông vẫn nỗ lực nhẫn nhịn.
Cũng khá ngạc nhiên, bởi có rất nhiều từ ngữ mà tên tiểu tử này không thể nhận ra, bất kỳ những từ nào có chút phức tạp hoặc dễ nhận ra thì nàng đều đọc sai cả... Giống như việc chọn ra một từ phát âm sai mà người khác lại không thể hiểu được.
Quả đúng thật là một tên ngốc.
“Không nhận ra được chữ, về chép phạt một trăm lần, sáng mai nộp cho ta.” Lương phu tử cũng không nhiều lời, giọng điệu bình tĩnh như khi nói với Đổng Kim Minh, chỉ là sau khi nói xong, ông cũng không quên nhắc nhở một câu: “Nếu ngươi chịu học hành một chút thì ta sẽ dành chút lời khen về ngươi cho sư huynh của ngươi, ta thấy nhà này hình như rất coi trọng ngươi...”
Tiêu Tồn Ngọc lập tức trừng mắt.
Lão già này quả nhiên rất gian xảo.
Chỉ một câu thôi đã mạnh tay khóa chặt lại cánh cửa cuộc đời của nàng!
Nhưng cũng đừng nghĩ rằng nàng dễ dàng bị khuất phục!
Chẳng qua chỉ vài trăm lỗi chính tả thôi mà, dễ gì mà lừa được nàng!
Nàng không nghĩ gì nhiều, lập tức mang theo túi đựng sách quay người bỏ chạy, Tam Xích Kiếm lắc lư đến nặng nề nhưng cũng không thấy nàng duỗi tay chỉnh lại, Lương phu tử không khỏi thở dài trước bóng dáng tiêu sái của nàng.
“Tính cách thô thiển thật, uống phí cả một dung nhan...” Nếu hắn mà có được tính cách của Tiêu Cảnh Vân, đám nam nhân trong kinh thành chỉ sợ rằng sẽ phải đứng từ đằng xa để ngước nhìn hắn!
Nhưng nàng lại không được như vậy.
Tiêu Tồn Ngọc không quan tâm đến việc ông sẽ nghĩ gì, sau khi trở về, nàng đã ngay lập tức nắm lấy Tam Xích Kiếm.
Lặng nhìn thanh kiếm rực rỡ ánh sáng mà chỉ có nàng mới có thể thấy được, thật giống với một màn hình ở kiếp trước.
Ngay từ đầu thì app địa phủ này đã có sẵn trong đầu nàng, sau khi nàng lớn hơn một chút, có được một số thành tựu nhất định, lúc này thanh kiếm mới hóa thành hình, nàng từng thấy qua rất nhiều lãng sĩ cầm kiếm trong tộc của mình, vì hình dáng trông cũng khá đẹp mắt nên nàng mới chọn thanh kiếm này.
Nội dung của app địa phủ rất đơn giản, chủ yếu dùng để chứa linh hồn người chết, thường chia thành ba lựa chọn: nhà trọ, chợ quỷ và núi linh hồn.
Vì những linh hồn ở bãi tha ma vẫn chưa hình thành nhân quả với nàng, nên họ cũng không còn cách nào khác ngoài việc lên núi linh hồn để xếp hàng chờ đầu thai, họ cũng chỉ có thể tạm thời ở lại nhà trọ.
Giờ phút này, Tiêu Tồn Ngọc lập tức mời hắn ta ra ngoài.
“Ba ngày qua ngươi đã đi dạo cùng ta qua khắp các ngõ ngách, chẳng lẽ vẫn không thể tìm kiếm được cảm giác thân thuộc sao?” Tiêu Tồn Ngọc chỉ hy vọng rằng chuyện này sẽ sớm kết thúc.
Hồn ma của nam nhân mới vừa ra khỏi nhà trọ nên còn có chút hoảng sợ, hắn vội vàng gật đầu.
Tiêu Tồn Ngọc khẽ liếc nhìn hắn, nàng gãi gãi đầu: “Ta bất lực luôn rồi đấy, trước tiên ngươi cứ tạm thời như vậy đi, đợi sau khi tìm được nhà, ngươi sẽ không phải vất vưởng thế nữa.”
Thoạt nhìn thì linh hồn này chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nhưng đôi mắt lại thâm đen trông hệt như một xác chết.
Trên người còn có một lỗ thủng, ruột gan rơi lủng lẳng ra ngoài, y phục trên người cũng bị nhuốm đỏ bởi máu tươi, nhìn kiểu gì cũng không thể đoán ra được dáng vẻ ban đầu của người này.
Trong app địa phủ của nàng có cả chợ quỷ, nhưng chỉ có thể dùng cho những hồn ma đứng xếp hàng chờ đầu thai ở núi linh hồn, thế nên linh hồn này chẳng thể mua được gì, cũng không có cách để che đi bộ ruột đấy.
“Đa tạ ngài.” Hồn ma vô cùng ngoan ngoãn, ánh mắt nhìn Tiêu Tồn Ngọc tràn ngập kính sợ.
Bởi đây là "Âm sai" đại nhân, người có thể giao tiếp được giữa âm với dương!