Chương 6: Đừng nhắc lại nữa
“Không biết Tiêu Đô Sử tới đây có chuyện gì quan trọng thế?” Thái độ của huyện lệnh đối với Tiêu Cảnh Vân rất khách khí.
Tiêu Cảnh Vân liếc nhìn Tiêu Tồn Ngọc, Tiêu Tồn Ngọc lập tức hiểu ý, giống như một cái chân của chó con, vội vàng nói: “Đại ca và ta đến đây để hỏi một chuyện, đã xác định được thân phận của thi thể ta đưa đến đây lần trước chưa?”
“Thi thể?” Huyện lệnh sửng sốt một chút, vội vàng quay đầu lại nhìn thuộc hạ của mình, thấy thuộc hạ đang bịt mũi, hắn lập tức nhớ ra: “Có phải là thi thể đã bị thối rữa của tiểu lang quân không? Không phải bản quan bất tài, nhưng mà khuôn mặt đã nát vụn đến mức không thể nhìn rõ được nữa, trên người cũng không có đặc điểm gì riêng biệt, người này lại được đào lên từ bãi tha ma, muốn điều tra rõ thân phận thì e rằng rất khó...”
Tiêu Tồn Ngọc nghe vậy đã biết là hắn ta đang kiếm cớ từ chối rồi. Nàng vội vàng mở bức vẽ của mình ra: “Sao lại không thấy rõ? Ngày ta mang tới, mặt mũi vẫn còn nguyên vẹn, trông giống thế này này...”
“…” Khuôn mặt già nua của huyện lệnh giật giật hai cái, dường như mùi hôi thôi ngày hôm đó lại đang đập vào mặt hắn ta.
Hôm đó hắn ta cũng rất bận rộn, muốn tự mình nhìn thi thể một chút nhưng vừa nhìn thấy, mấy miếng thịt ghê tởm đó như dán vào vào trong mắt hắn ta, hắn chỉ muốn móc mắt ra tại chỗ cho yên thân!
Sau một thời gian dài như vậy, cuối cùng hắn ta cũng đã quên đi cái hình ảnh gớm ghiếc đó, không ngờ lại bị Tiêu lang quân của Tiêu gia khơi gợi lại chuyện này.
“Tiêu Đô Sử, thật sự rât khó tìm được người nọ.” Huyện lệnh lập tức nói tiếp.
“Rất khó tìm hay là chưa đi tìm?” Tiêu Tồn Ngọc khẽ nhíu mày.
Huyện lệnh im lặng một lúc. Biết rõ là không tìm được còn muốn lãng phí thời gian của bộ khoái, đó không phải là làm điều thừa thãi sao?
“Ngài đừng làm khó hạ quan nữa, nếu thi thể của Tiêu lang quân mang tới có một vài đặc điểm nhận dạng thì hạ quan cũng không để mặc như thế, nhưng thi thể kia đã thối rữa nặng, không tiện thu dọn cũng không cất giữ được, vậy nên ta đã an bài chôn cất rôi...” Huyện lệnh cung kính nói.
“Chôn cất ở đâu?” Tiêu Cảnh Vân hỏi.
Bộ Khoái ở phía sau lập tức tiến lên, tỉ mỉ báo cáo một vị trí.
Ở lại nha môn cũng không có tác dụng gì, thấy Tiêu Tồn Ngọc vẫn im lặng không nói lời nào, Tiêu Cảnh Vân bất đắc dĩ thở dài, dẫn nàng rời đi.
“Ngươi thấy rồi đấy, việc này ngươi không giúp được gì đâu. Huyện lệnh làm thế không đúng lắm nhưng hắn nói cũng có lý, ngươi chỉ nói hắn chết oan uống nhưng những thứ khác thì hoàn toàn không biết, muốn điều tra cũng rất khó khăn...”
“Đại ca, phiền ngươi đi mời giúp ta vài họa sĩ, dựa theo tờ giấy này vẽ thật nhiều cáo thị, ta đi dán xung quanh.” Tiêu Tôn Ngọc vẫn không chịu từ bỏ.
“Tính tình ngang ngạnh, không biết là học từ ai.” Tiêu Cảnh Vân không nhịn được mà gõ đầu nàng một cái.
Tiêu Tôn Ngọc lập tức ôm đầu: “Ta đã không lớn nổi nữa rồi mà!”
“Cũng không cao lắm.” Tiêu Cảnh Vân chê bai:“Cáo thị có thể dán, nhưng cũng không thể quá chú tâm vào mấy chuyện này, trong vòng ba ngày, nếu như không có ai nhận ra người trong bức tranh này thì ngươi đừng ôm hy vọng làm gì, cũng không được nhắc lại nữa!”
Tiêu Tôn Ngọc đương nhiên không vui, nhưng cảm thấy đây cũng là một cơ hội, nói: "Nếu tìm được rồi, đại ca, ngươi có thể tìm cho ta một người hầu dũng cảm nhất, người mà to gan, không sợ thi thể lại còn có thể làm mấy việc giống như việc này ấy?? Tiêu Cảnh Vân bỗng có dự cảm xấu.
Mấy ngày nay, rất nhiêu nha hoàn được phân đến viện của nàng, có thể nàng không chê mấy nha hoàn người nhỏ, chỉ là sợ mấy nha hoàn này nhát gan, cuối cùng đêu bị đuổi ra ngoài.
Thấy bình thường nàng trang điểm rất xinh đẹp, đến cả thanh kiếm đeo bên người cũng lòe loẹt, nên hắn ta nghĩ đệ đệ mình chắc là thích những người có nhan sắc, còn mua ba nha hoàn xinh đẹp cho nàng. Kết quả giống như nhau, mọi người đêu sợ hãi bỏ chạy.
“To gan để làm gì? Chẳng lẽ ngươi lại muốn chạy đến nghĩa địa đào thi thể lên hay sao...” Tiêu Cảnh Vân chỉ thuận miệng nói, nói được một nửa bỗng mặc nghẹn: “Ngươi thật sự muốn...”