Thái Tử Phi Bị App Địa Phủ Trói Buộc

Chương 4

Sợ rằng những thi thể mới đều sẽ biến thành xác ướp nhỉ?

“Nha môn… Đợi đã! Ngươi vừa mới nói có người cứ quấy rầy ngươi phải không? Là ai?” Những lời phía sau đã không còn quan trọng nữa, trong mắt Tiêu Cảnh Vân tràn ngập lo lắng: “Tiểu Thất, ngươi bị ai uy hϊếp sao? Đây là uy hϊếp và đe dọa, tuyệt đối không thể dung túng được, mặc dù Tiêu gia của chúng ta không phải gia tộc lãnh chúa nhưng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào tùy ý ức hϊếp! Ngươi chỉ cần nói ra, sẽ có đại ca thay ngươi làm chủ!”

“Ta nói ta bị quỷ ám thì ngươi có tin không?” Tiêu Tồn Ngọc vô cùng bình tĩnh.

“...” Một chậu nước lạnh tạt vào mặt Tiêu Cảnh Vân, mặt hắn ta đen lại, nói: “Nếu ngươi cứ nói năng xằng bậy như thế thì ta sẽ đi điều tra thay ngươi! Ta chắc chắn có thể điều tra ra kẻ đứng sau chuyện này là ai!”

Quả nhiên, hắn ta không tin.

Nhưng mà, nàng cũng không quan tâm lắm, nếu lan truyền chuyện về cái app này ra bên ngoài, sợ rằng nàng sẽ phải đầu thai một lần nữa, kiếp sau có khi còn thảm hại hơn cả kiếp này, vậy nên…

Không biết bất cứ chuyện gì là tốt nhất.

Nàng nở một nụ cười, mặt dày nói: “Đại ca, vậy ngươi đi điều tra xem cái bộ thi thể đó rốt cuộc là người nào đi, tìm người nhà thay hắn ta là được rồi!”

Ánh mắt của Tiêu Cảnh Vân giống như muốn ăn tươi nuốt sống người đệ đệ ngu xuẩn này.

“Ngươi, cái tên ngu xuẩn này!” Nói mãi mà không chịu hiểu!

Hắn ta làm mọi việc vì muốn tốt cho nàng, nhưng tên tiểu tử ngốc này vẫn mãi không chịu đi đúng hướng!

Tiêu Cảnh Vân muốn nổi điên lắm rồi, sợ không nhịn được sẽ ra tay đánh nàng.

Nín thở hai hơi, cuối cùng phất tay áo rời đi.

Tiêu Tồn Ngọc nhào lên giường, người nằm sấp xuống, vươn vai, mắt mở to nhìn hắn ta rời đi, không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào, thậm chí còn yên tâm ngủ thϊếp đi.

Lang thang trong giấc mộng hai tiếng đồng hồ, mãi đến trưa mới chịu rời giường.

Sau khi tràn đầy năng lượng, nàng cũng không quên làm việc quan trọng của mình, nàng lấy mấy tờ giấy lớn từ trong ngăn kéo ra, cẩn thận vẽ thông báo tìm người mất tích, sau đó thay một bộ quần áo sạch.

Trước khi bước ra khỏi cửa phỏng, nàng còn nghiêm túc phủi phủi bộ y phục trắng tiêu sái của mình, chạm vào thanh Tam Xích Kiếm đổi từ app địa phủ, nghiêm túc điều chỉnh thần thái của mình, cảm thấy mình mặc bộ y phục này rất hoàn hảo, sau đó cất bước một cách nhàn nhã.

Bên ngoài, ánh mặt trời chói chang.

Nàng thấy hơi chói mắt, hai mắt híp lại, bỗng nhìn thấy đại ca vẫn đứng sừng sững trong sân của nàng!

“Đại, đại ca? Không phải huynh rất bận sao?” Tại sao hôm nay cứ bám dai như đỉa vậy?

Tiêu Tôn Ngọc lùi về sau một bước, có hơi kiêng dè, nàng hoài nghi một cách sâu sắc rằng có phải đại ca là một tên cuồng bạo lực không, cảm thấy đá một cái vẫn chưa hết giận, vậy nên…

Tiêu Cảnh Vân nhìn vật trong tay nằng, có lẽ là đoán ra được gì đó nên thuận miệng nói: “Đưa cáo thị ngươi vẽ đây, ta xem một chút.”

Vốn dĩ định đi rồi, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, cha mẹ của thất đệ mất sớm, không ai chăm sóc, cấp bậc, lễ nghĩa, quy củ, học thức còn thiếu sót là lẽ thường tình, hắn ta là đại ca, đương nhiên phải dạy dỗ nàng thật tốt.

Đệ đệ còn nhỏ, không thể vứt bỏ y được.

Tiêu Tồn Ngọc không tình nguyện, tiến lên đưa bức vẽ của mình qua.

Sau khi Tiêu Cảnh Vân nhìn vào, suýt nữa đã phá lên cười: “Ngươi học ở trường nhiều năm như vậy mà lại vẽ thứ này sao?”

Nét bút này thực sự rất tự nhiên, nét vẽ quanh co, lúc to lúc nhỏ, dài ngắn khó đoán, tay nghề vẽ tranh cũng không quá tỉ mỉ, đương nhiên không phải là không có chỗ nào đáng khen, đệ đệ của hắn ta có thiên phú không tệ, văn chương dở tệ nhưng lại có thể vẽ thi thể giống như đúc!

Nhưng nàng vẽ càng giống thì Tiêu Cảnh Vân lại càng nổi giận!

Nếu như nàng có thể chăm chỉ luyện tập nhiều một chút, đó cũng coi như là một tài năng có thể mang ra khoe được!

Tiêu Tồn Ngọc đứng thẳng người: “Đại ca à, nguyên nhân là do giấy, ta dùng không quen.”

“Tiêu Tồn Ngọc! Ngoại trừ Ngự phẩm trong hoàng cung, loại giấy tốt nhất có thể mua được trong kinh thành đều ở trong viện của ngươi rồi!” Tiêu Cảnh Vân nổi giận.