Một trận mưa nặng hạt làm tan biến cả cái thời tiết nắng nóng trong tòa thành, những ngọn đèn nhiều màu sắc được thắp sáng trên đỉnh đầu như thể điềm lành vẫn kéo dài mãi.
Trước khi hơi ẩm trên mặt đất còn chưa biến mất, một người đàn ông dẫm lên mặt nước, dẫn một tiểu nha hoàn với gương mặt đờ đẫn rời khỏi nhà họ Tiêu.
“Oa!” Tiểu nha hoàn có chút đờ đẫn, lúc rời khỏi Tiêu phủ chỉ biết òa lên khóc!
“Lưu ma ma! Thất thiếu gia đang nhảy múa trong sân kìa! Tay hắn vừa vung lên, sấm sét liền ầm ầm vang dội, thật đáng sợ…” Tiểu nha hoàn co rúm người lại, nghĩ đến cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, thân thể lập tức run rẩy.
Trong lòng Lưu ma ma rất căng thẳng: “Sớm biết ngươi nhát gan như vậy thì đã không phái ngươi qua đây, Thất thiếu gia này mới vào kinh không lâu, ngươi đã là người thứ ba bị đuổi ra ngoài rồi… Thôi bỏ đi, ngươi sợ cũng không sao, ngày mai ta sẽ tìm cho người một gia đình tốt hơn…”
Vị Thất thiếu gia của nhà họ Tiêu này du học ở nước ngoài đã nhiều năm, mới trở về được hai tháng ngắn ngủi đã gây ra không ít chuyện.
Vào ngày đầu tiên trở lại Kinh thành, hắn đã lấy máu chó vẽ lung tung lên con sư tử lớn bằng đá trước cửa Tiêu phủ.
Không đến mấy ngày, Thất thiếu gia còn đích thân chạy đến bãi tha ma ở ngoại thành, mang về một bộ thi thể, “tùng tùng” đánh trống ở nha môn, nói người này chết rất oan uổng!
Đối với người ngoài đã vô lý như vậy, ở nhà càng đáng sợ hơn, đã ba lượt nha hoàn được mang đến rồi lại mang đi, một người bị dọa đến mức đầu óc đầu độn, đến nay vẫn chưa chữa khỏi!
Tính khí ngớ ngẩn như vậy thật là khiến người khác mệt mỏi.
Lúc này, Tiêu Tồn Ngọc, vị Thất thiếu gia bị trúng tà trong mắt người khác đang hô hấp đều đều, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
So với những ngày trước phải ăn gió nằm sương, bây giờ sống trong nhà đại bá thật sự rất yên bình, có sân riêng, có hạ nhân chăm sóc, khuyết điểm duy nhất là đại ca luôn phái nha hoàn đến cho nàng.
Cũng may lần này, nha hoàn chỉ nhìn lén nàng làm việc, nếu như nhìn lén nàng tắm thì phiền phức lớn rồi.
Trong đầu nàng đang suy nghĩ miên man, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, khi ý thức đang trở nên mơ hồ, nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân, chưa thở được hai hơi, phần eo đã cảm thấy đau nhức…
“A uiii!” Tiêu Tồn Ngọc hít một hơi thật sâu, lập tức lăn lộn trên giường.
“Tiêu Tồn Ngọc!” Một giọng nói nghiêm khắc khác vang lên bên tai.
Nàng tức giận ngẩng đầu, nhìn thấy người mới tới, lập tức đáng thương nói: “Đại ca, sao ngươi lại đánh ta?”
Sắc mặt nàng trắng bệch, đôi mắt đen trắng lộ ra vẻ ngây thơ đáng thương, khóe miệng hơi cong lên, dung mạo thanh tú lại càng thêm yếu ớt.
Nhìn thấy nàng như vậy, Tiêu Kỳ Vân không khỏi cảm thấy đau lòng, nhưng nghĩ tới những chuyện hắn đã làm, sự tức giận lại nổi lên trong lòng ngay lập tức.
“Đánh ngươi! Nói, hôm qua ngươi đã làm gì! Tại sao nha hoàn hầu hạ ngươi lại sợ đến mức hôn mê bất tỉnh, suýt nữa lại trở nên đần độn rồi? Ngươi có biết người ngoài bàn tán về ngươi như thế nào không? Hoang đường, láo nháo! Ngu dốt không chịu nổi! Ngươi đã mười sáu tuổi rồi, còn cứ muốn buông thả bản thân như vậy sao?” Tiêu Kỳ Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.*
*ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Không ngờ, chưa đến hai tháng, tiểu tử thối này đã bôi nhọ thanh danh triệt để!
“Đại ca, ngươi phải nghe ta giải thích đã…” Tiêu Tồn Ngọc đã tỉnh lại sau cơn mơ ngủ, nhẹ nhàng vò tóc giống như một con thú nhỏ đang sợ hãi.
Nàng ngước mắt lên, nhìn về phía trước một cách chân thành, giống như phải chịu oan ức rất lớn.
Tiêu Kỳ Vân suýt chút nữa đã cảm thấy một chút tội lỗi bởi bộ dạng đáng thương này của nàng.
Người đệ đệ này, sinh ra đã đẹp rồi.
Lúc này, bộ dáng thong dong lười biếng của hắn toát ra dáng vẻ của một người hiền lành, giống như một khối ngọc bội trắng tinh ấm áp, nhìn thoáng qua liền cảm thấy trong lòng rất thoải mái, so với hắn, những đệ đệ khác của nhà họ Tiêu đều trở nên vô cùng thô bỉ!
Nhưng! Dung mạo này chỉ là giả dối mà thôi!
“Được, ngươi giải thích đi, ta sẽ nghe!” Tiêu Kỳ Vân kiên nhẫn, muốn nghe thử xem nàng lại nghĩ ra lý do gì để bao biện.