[Abo] Đốt Tâm

Chương 4: Người không liên quan

Edit+ beta: Quynnie

—————————————

Máy bay vừa hạ cánh ở sân bay Thượng Hải.

Lúc chờ đợi để lấy hành lí, Diệp Hoài Ninh lấy điện thoại di động ra, muốn nhắn tin cho Quý Ninh nhưng do dự một hồi lại thôi.

Đã tới tận đây rồi, không bằng trực tiếp qua đó luôn.

Giương mắt ngó quanh một hồi, tầm mắt Diệp Hoài Ninh rơi xuống trên bảng LED quảng cáo nước hoa to lớn cách đó không xa, mà Quý Nhiêu là gương mặt đại diện co nhãn hàng.

Nhìn chằm chằm hồi lâu, Diệp Hoài Ninh bất giác cong khóe môi.

Nhãn nước hoa này rất thơm, nhưng vẫn là không bằng mùi vị tin tức tố của Quý Nhiêu.

Cậu một thân một mình đến Thượng Hải bởi vì ngày mai là qua năm mới, cậu muốn ở bên Quý Nhiêu cùng đón giao thừa.

Một tiếng sau, Diệp Hoài Ninh đã đến nơi, liếc mắt trông thấy ở bờ sông bên kia đang tụ tập đông người, chính là Ekip làm phim và người hâm mộ đang vây xem, cậu không đi qua mà tim một nơi ít người đứng nhìn qua.

Lần này Quý Nhiêu đóng một bộ phim trinh thám phá án, nói chung không phải là một bộ phim anh anh em em yêu đương nồng cháy, Diệp Hoài Ninh rất hài lòng.

Cậu không muốn Quý Nhiêu cùng người khác có tiếp xúc thân mật, cho dù là đóng phim cũng không được.

Cậu thà rằng cho Quý Nhiêu phát thêm vài đĩa nhạc, làm vài show ca nhạc, nhưng Quý Nhiêu lại nói mình thích diễn xuất, cậu cũng chỉ có thể giúp Quý nhiêu kiểm định kịch bản, lại không thể ngăn không cho hắn quay phim.

Quý Nhiêu là của cậu, cậu chỉ muốn đem Quý Nhiêu giấu đi, không cho bất kì ai nhìn thấy thôi.

Trong khoảng thời gian chuẩn bị chuyển cảnh, Quý Nhiêu đi tới chỗ đạo diễn nhìn lại cảnh mình đóng, Tiểu Trương đưa điện thoại di động trả cho hắn, trên đó có mấy tin nhắn Diệp Hoài Ninh vừa gửi đến.

"Anh mặc bộ đồng phục cảnh sát này đẹp trai thật đó, diễn xong lại hỏi đạo diễn một chút có thể giữ bộ cảnh phục này được hay không nha"

Quý Nhiêu theo bản năng hơi cau mày, giương mắt nhìn xung quanh hết một lượt, tầm mắt rơi vào phía trước, người nọ cách hắn rất xa, mặc một cái áo khoác màu đen, hai tay đút túi, đeo kính râm đứng ở chỗ cao cao kia.

Mặc dù không nhìn thấy rõ, hắn cũng biết người đó là Diệp Hoài Ninh.

Một tin nhắn mới được gửi đến: "Anh nhìn thấy em hả?

Quý Nhiêu trầm mặt nhìn cậu một lát, cúi đầu trả lời: "Em tới khi nào?"

"Một tiếng trước rồi"

"Đứng ở đó không lạnh sao? Quay về khách sạn đi, chờ anh quay xong sẽ đến tìm em"

Trong lòng Diệp Hoài Ninh biết Quý Nhiêu không muốn mình xuất hiện ở đây, nhưng lại không vạch trần hắn: "Anh cứ tiếp tục quay phim của anh đi, em nhìn anh một lát sẽ trở về, không đến làm phiền anh nữa"

Quý Nhiêu không trả lời lại, đưa điện thoại giao cho Tiểu Trương, tiếp tục quay phim.

Lần nữa ngẩng đầu lên, bên kia đã không còn ai, Quý Nhiêu nhìn thoáng qua một cái, không để ý nữa thu hồi tầm mắt.

Lúc Quý Nhiêu mở cửa vào, Diệp Hoài Ninh đang ngủ, rúc đầu vào trong chăn, ngủ vô cùng an tĩnh không phát ra một tiếng động nào.

Rèm cửa sổ khép kín, đèn trong phòng lại bật sáng trưng.

Diệp Hoài Ninh sợ tối, ngủ một mình lúc nào cũng mở đèn, chỉ trừ khi có Quý Nhiêu bên cạnh ôm cậu ngủ.

Quý Nhiêu không đánh thức cậu, hắn để đồ xuống, đi thẳng vào nhà tắm.

Lúc trở ra, Diệp Hoài Ninh đã ngồi dậy, chăn rơi xuống, để lộ ra một bên ngực trần trụi, cậu mở to mắt, nhìn về Quý Nhiêu như nửa tỉnh lại nửa mơ màng.

"...Anh về rồi hả? mấy giờ rồi?"

"Gần 10 giờ rồi"

"Sao quay phim lại trễ đến như vậy chứ"

Diệp Hoài Ninh oán trách vài câu, ngáp ngáp vươn vai.

Quý Nhiêu đi tới ngồi xuống bên mép giường, Diệp Hoài Ninh sáp lại gần, giống y như con lười con treo trên người hắn, Quý Nhiêu hỏi: "Làm sao vậy?"

Diệp Hoài Ninh nhìn chằm chằm vào mắt hắn: "Anh thấy em tới, sao mà vẻ mặt một chút vui vẻ cũng không có vậy?"

Quý Nhiêu giơ tay lên bóp nhẹ mặt cậu: "Anh cười một cái cho em xem được không?"

"Vậy anh cười đi"

Khóe môi Quý Nhiêu cong lên, quả đúng là nụ người hoàn mĩ nhất.

Hắn chính là dựa vào nụ cười này, gương mặt này làm điên dảo không biết bao nhiêu tiểu cô nương và Omega rồi.

Diệp Hoài Ninh yên lặng nhìn hắn chốt lát, tiến tới khẽ hôn lên khóe môi của hắn.

Âu yếm một hồi, Diệp Hoài Ninh nằm trong lòng Quý Nhiêu nhỏ giọng hỏi hắn: "Em tới đây anh thật sự một chút cũng không vui hả?"

Cánh tay Quý Nhiêu khoác lên tấm lưng ẩm ướt mồ hôi của cậu, thuận miệng nói: "Không có"

Diệp Hoài Ninh ngẩng đầu lên, lại gần hôn lên cằm hắn.

Quý Nhiêu cúi đầu hôn môi cậu.

Cách 12 giờ còn 5 phút đồng hồ cuối cùng, Diệp Hoài Ninh từ trên người Quý Nhiêu đứng lên, chân trần bước xuống giường, tùy ý với lấy áo choàng tắm rơi trên thảm phủ lên người, kéo màn cửa sổ ra.

Lọt vào tầm mắt đều là ánh đèn lập lòe đủ màu sắc ngoài cửa sổ, cảnh đêm của thành phố lộng lẫy đến chói mắt.

Quý Nhiêu cũng khoác áo xuống giường, đi tới sau Diệp Hoài Ninh, ôm eo của cậu.

Diệp Hoài Ninh khẽ hà hơi lên kính trên cửa sổ, dùng ngón tay viết xuống tên cậu và Quý Nhiêu, ở giữa lại vẽ một hình trái tim nhỏ.

Xa xa tòa nhà cao chọc trời bên ngoài có màn hình lớn bắt đầu đếm ngược.

Mười, chín, tám,...

Quý Nhiêu nghiên đầu.

...Ba, hai, một.

Khẽ hôn xuống tuyến thể sau gáy Diệp Hoài Ninh, thanh âm của Quý Nhiêu bọc lấy hơi thở ấm áp của hắn vang lên ở bên tai Diệp Hoài Ninh: "Năm mới vui vẻ"

Diệp Hoài Ninh nhắm mắt lại cười, nói với hắn: "Quý Nhiêu, năm mới vui vẻ"

Cậu quay ngược người lại, giơ tay lên ôm lấy cổ Quý Nhiêu, hơi thở nóng bỏng kề đến bên môi, Quý Nhiêu thuận tay đem rèm cửa lần nữa kéo lại.

1 giờ sáng, Diệp Hoài Ninh đi tắm, Quý Nhiêu dựa ở bên của sổ được kéo ra một nữa ngồi hút thuốc, cầm lấy điện thoại đang sáng màn hình.

Lâm Sâm gửi tin nhắn chúc mừng năm mới đến, Quý Nhiêu mở ra xem.

"Quý Nhiêu, năm mới vui vẻ. Em đã bắt đầu tập huấn rồi, quen không ít người, bọn họ thường hay nhắc tới anh, đều rất hâm mộ anh, cả ngày mặc sức tưởng tượng có thể có vận khí tốt như anh, muốn thông qua chương trình này mà một đêm nổi tiếng. Em không có nói với họ là mình quen biết anh, đỡ phải gây phiền toái. Cuối tuần này sẽ chính thức ghi hình, còn chưa biết có vị huấn luyện viên nào nữa, tổ chương trình vẫn một mực không chịu nói, kì thực em có chút khẩn trương, những người khác từ nhiều công ty lớn tới đây, chỉ có em là vừa trở về nước đơn phương độc mã, cũng không biết có thể chống đỡ qua nổi vòng thứ nhất hay không, ngẫm lại thì thật đúng là không cam lòng."

Quý Nhiêu nhìn chằm chắm tin nhắn được gửi từ một giờ trước này, thuốc lá trong tay chỉ còn tàn.

Ngọn lửa ánh lên trong mắt hắn, sâu không tháy đáy.

Hồi lâu, hắn chậm rãi gõ ra hai chữ: "Cố lên"

Bên kia rất nhanh nhắn lại một cái: "Anh còn chưa ngủ hả? Em làm phiền anh sao?"

Quý Nhiêu: "Còn sớm"

Lâm Sâm: "Em còn đang tập nhảy, em nhảy dở quá, ngày trước anh còn dạy em mà em cũng không nhớ nổi, nếu không tập nhiều một chút thì sợ sẽ theo không kịp"

Quý Nhiêu: "Nghỉ ngơi sớm một chút, không cần gấp như vậy, cậu là vocal, vũ đạo đủ dùng là được."

Nói được vài câu, Diệp Hoài Ninh đẩy cửa nhà tắm bước ra, mắt ngái ngủ mơ mơ màng màng mà ngáp.

Quý Nhiêu gạt đầu lầu vào tàn thuốc, Diệp Hoài Ninh đi tới, ngón tay câu lấy vạt áo trước ngực hắn: "Anh ở đây nói chuyện phím với ai thế?"

"Nhắn trả lời mấy tin nhắn chúc năm mới thôi"

Quý Nhiêu nhận lấy khăn lông trong tay Diệp Hoài Ninh, giúp cậu lau tóc, lại lấy thêm máy sấy tóc tới.

Diệp Hoài Ninh đưa lưng về phía Quý Nhiêu, ngồi xếp bằng trên ghế dựa trước người hắn, nheo mắt lại hỏi: "Ngày mai mấy giờ anh đi quay phim?"

"Buổi chiều, đạo diễn nói ngày đầu năm nên cho nghỉ nửa ngày"

"Thứ tư này đóng máy phải không?"

"Có khả năng là vậy"

"Vậy em ở lại đây với anh được không?"

Quý Nhiêu không nhìn ra biểu tình gì trên mặt Diệp Hoài Ninh nhưng hắn có thể nghe được giọng nói vui vẻ của cậu, ngón tay hắn khẽ vuốt qua từng sợi tóc mềm mại của Diệp Hoài Ninh, từ từ nói: "Em tới tận đây rồi, anh còn có thể đuổi em đi sao?"

Diệp Hoài Ninh bĩu môi cười: "Câu nói đầu tiên đã bại lộ rồi, anh chính là muốn đuổi em đi"

Cậu xoay người, ngửa đầu cười tủm tỉm nhìn hắn: "Em không đi"

Quý Nhiêu nhéo má cậu một cái: "Tùy em"

Nằm lên giường, Diệp Hoài Ninh rất nhanh liền cảm thấy buồn ngủ, trước khi nhắm mắt, cậu lẩm bẩm ra một câu sau cùng: "Cuối tuần này là mừng thọ ba em, anh đi cùng em đi"

Quý Nhiêu vỗ nhè nhẹ lưng cậu: "Ngủ đi"

Sau đó mấy ngày, Quý Nhiêu quay phim, Diệp Hoài Ninh dành phần lớn thời gian ở chờ khách sạn, thỉnh thoảng cũng sẽ ghé trường quay xem một lát.

Mấy ngày cuối cùng đều là quay ngoại cảnh, Diệp Hoài Ninh cũng không đến gần, ở nơi xa xa nhìn qua xong sẽ rời đi.

Tối thứ tư đóng máy sẽ có tiệc rượu, Diệp Hoài Ninh thân là nhà đầu tư, vốn có thể cùng Quý Nhiêu thăm dự bữa tiệc, mấy ngày nay cậu hay ra vào khách sạn cũng thính thoảng ghé đoàn làm phim, cũng đã có người nhận ra cậu, nhưng cậu không kiên nhẫn xã giao, trực tiếp từ chối lời mời của mọi người.

Nhưng tiệc rượu đóng máy lần này ăn được phân nửa, cậu liền phái người đón Quý Nhiên đi trước.

Xe dừng ở bãi đỗ xe nhà hàng nơi mọi người tụ tập ăn uống, Diệp Hoài Ninh ngồi trong xe chờ, Quý Nhiêu được Tiểu Trương dìu lên xe, khi Diệp Hoài Ninh dựa tới đỡ hắn, lại bị trọng lượng cơ thể hắn đè nặng.

Mang theo một thân toàn mùi rượu hô hấp nặng nề lấn tới, Diệp Hoài Ninh cau mày hỏi: "Anh rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu vậy?"

Quý Nhiêu ghé vào tai cậu cười: "Em đoán"

"Bọn họ ép rượu anh hả?"

"Cũng hết cách rồi, ai bảo anh là vai nam chính, anh không có mặt mũi lớn như Diệp tổng, có thể từ chối không tới bữa tiệc"

Thanh âm của Quý Nhiêu mơ hồ, thật sự là uống quá rồi, môi hắn di chuyển xuống, chạm vào vùng cổ và tuyến thể sau gáy của Diệp Hoài Ninh, dùng răng cắn nhẹ, ngửi một hơi thật sâu: "Thơm quá."

Hắn thích nhất chính là mùi hương tin tức tố trên người Diệp Hoài Ninh.

Để tránh đυ.ng phải Fan hâm mộ ở khách sạn, Diệp Hoài Ninh đã đổi một khách sạn ở một địa điểm khác xa hơn.

Quý Nhiêu dựa vào ghế, nhắm mắt lại ngủ.

Điện thoại di động của hắn rơi bên cạnh, màn hình sáng lên, một tin nhắn nhảy lên trên màn hình khóa.

Lâm Sâm: "Chúc mừng lễ đóng máy, hôm nay có phải là có tiệc rượu không? Dạ dày anh không tốt đừng uống nhiều rượu quá. Ngày mai em tiến hành ghi hình rồi, đoán chừng sẽ phải bị thu điện thoại, chờ em ra ngoài..."

Câu kế tiếp quá dài nên không thể nhìn thấy hết, Diệp Hoài Ninh cầm điện thoại của Quý Nhiêu trong tay, trầm tư suy nghĩ một lát, hỏi Tiểu Trương ngồi ở hàng ghế phía trước: "Dạ dày Quý Nhiêu không khỏe lúc nào?"

Tiểu Trương ngoảnh đầu lại, hơi kinh ngạc: "Dạ dày anh Quý không khỏe sao? Không phải chứ? Em thấy anh ăn hay uống rượu cũng không có kiêng gì mà?"

Diệp Hoài Ninh không hỏi lại.

Cậu cầm lấy điện thoại của mình, gửi cho trợ lí của mình một tin: "Tra một chút về người tên Lâm Sâm giúp tôi, tôi muốn tài liệu về cậu ta"

Dìu con sâu rượu này vào phòng, đỡ lên giường, Diệp Hoài Ninh bị Quý Nhiêu đè ở dưới thân, mệt mỏi không muốn đẩy hắn ra.

Người nọ lại không an phận dán môi lên, khẽ chạm vào nốt ruồi bên mắt trái của Diệp Hoài Ninh, âm thanh khàn khàn cười bên tai cậu: "Làm sao vậy?

Diệp Hoài Ninh cảm thấy nhột, Quý Nhiêu cũng thích hôn lên nốt ruồi ở đây đặc biệt là khi say khướt thế này lại càng lưu manh hơn.

Cậu quay đầu sang nhìn hắn: "Quý Nhiêu, anh cuối cùng là có say hay không?"

Quý Nhiêu mắt nhắm lại chưa hề mở ra: "Không say chết được"

"Lâm Sâm là ai?"

Quý Nhiêu " hửm " một tiếng, Diệp Hoài Ninh cầm điện thoại hắn lên, cho hắn xem tin nhắn trên màn hình: "Anh với người này rất thân thuộc?"

Quý Nhiêu mơ mơ màng màng nhìn lướt qua, đưa tay nhận lấy máy, thẳng tay tắt đi ném xuống sàn, hô hấp nóng bỏng lần nữa trở về bên tai Diệp Hoài Ninh: "Đừng nhắc tới người không liên quan, mất hứng lắm, có làm hay không?"

Diệp Hoài Ninh đưa tay lên ôm cổ hắn, hai chân vòng lên thắt lưng.