Giữa mùa hè.
Tại quán ăn bên đường.
Ba học sinh trung học đang uống rượu, trò chuyện.
Tô Hạ mím môi, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ vết thương trên môi, ngẩng đầu cau mày uống một ngụm rượu.
Lâm Y Nhiên hổ thẹn hướng Tô Hạ nói lời xin lỗi "Thật xin lỗi, Hạ Hạ, mình thực sự không ngờ Khương Viên lại là người như vậy..."
“Không sao.” Tô Hạ cười lắc đầu “Không phải lỗi của cậu.”
Hứa Thành cau mày: "Ngày hôm qua bọn anh không nên giao em cho Khương Viên, chuyện này bọn anh xác thực có lỗi."
"Đây hết thảy đều không thể đoán trước được." Tô Hạ cụp mắt xuống, tóc mái dài che phủ lông mày "Không phải lỗi của hai người, mình hiện tại không có việc gì."
Thấy Tô Hạ đã rộng lượng tha thứ.
Lâm Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm qua, bốn người họ có rủ nhau đi ăn tối, hết buổi Tô Hạ đã hơi say, chính Lâm Y Nhiên đã mở lời nhờ vả Khương Viên đưa Tô Hạ trở về. Khương Viên có ý với Tô Hạ nên cô đã chủ động để hai người có không gian riêng tư.
Ai biết rằng Khương Viên lại có ý đồ xấu xa, muốn sử dụng vũ lực cưỡng ép Tô Hạ trên đường đưa cô trở về.
May mắn thay, đã không có chuyện gì xảy ra. Nếu không, tội lỗi của cô sẽ rất lớn.
Nhận được sự tha thứ của Tô Hạ, Lâm Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức chuyển sang nói chủ đề vui vẻ khác.
Không gì khác hơn là lại nói rằng bài kiểm tra lần này khó, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn giành được vị trí đầu tiên trong lớp.
Hoặc lại là chuyện giáo viên tiếng Trung nhất quyết bắt cô ấy tham gia một cuộc thi sáng tác nào đó, nhưng cô ấy không muốn tham gia chút nào.
Sau đó là nói về sản phẩm mới của hãng nổi tiếng nào đó, rồi rủ Tô Hạ đi mua sắm cùng.
Tô Hạ đã làm không tốt trong kỳ thi hàng tháng, đương nhiên cô cũng không có nhiều tiền như Lâm Y Nhiên có thể mua bất cứ thứ gì cô ấy muốn.
Tô Hạ dần im lặng, chỉ đồng tình với Lâm Y Nhiên.
Lâm Y Nhiên giỏi mọi thứ, nhưng vì cô ấy quá hướng ngoại nên trong tiềm thức cô ấy luôn tự cho mình là trung tâm cuộc nói chuyện.
Hứa Thành vỗ vỗ lưng Lâm Y Nhiên: "Ăn nhiều, ít nói lại."
Lâm Y Nhiên tựa vai anh, làm nũng: "Em ăn nữa sẽ béo lên, ăn nhiều quá, em sợ anh... ôm không nổi em..."
Giọng nói của cô ấy nũng nịu, đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ với phái nam.
Tô Hạ càng cúi đầu xuống.
Cô âm thầm hít sâu vài cái, quay đầu nhìn chỗ khác, giả vờ như không nghe thấy.
Không lâu sau, điện thoại di động của Lâm Y Nhiên vang lên.
Cô nói mấy câu, liền vội vàng rời đi: "Ba mình về rồi, mình phải về trước, mọi người ăn cơm đi!"
Lâm Y Nhiên rời đi.
Không khí bỗng trở nên buồn tẻ.
Đôi mắt của Tô Hạ nhìn chằm chằm vào mảnh đất rộng một mẫu trước mặt cô.
Tâm trạng Tô Hạ vô cùng tồi tệ, cô uống rất nhiều rượu.
Uống xong, đầu Tô Hạ có chút nặng nề, cô ngước mắt nhìn Hứa Thành: "Em, em phải về nhà."
Hứa Thành kéo ghế đứng lên "Anh tiễn em."
Tô Hạ vội vàng từ chối: "Không, không cần, em tự đi được."
Tô Hạ đã đứng lên, nhặt chiếc cặp, cô bước đi lảo đảo, yếu ớt tựa như sắp ngã.
Bỗng một bàn tay vươn ra, nắm chặt lấy cánh tay cô, giúp cô đứng vững.
“Tự mình em không thể đi được.” Hứa Thành một tay cầm cặp sách, một tay đỡ Tô Hạ, ôn nhu nói “Đi thôi.”
Tô Hạ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.
Hai người cùng nhau đi về.
Hứa Thành hỏi cô "Em ngày hôm qua không có chỗ nào bị thương chứ?"
Tô Hạ lắc đầu, "Không có, may mắn có người đi ngang qua..."
Hứa Thành: "Thực xin lỗi."
Tô Hạ đan ngón tay vào nhau, nhỏ giọng nói "Không phải lỗi của anh."
Hứa Thành cau mày: “Y Nhiên không có ý gì xấu, đừng để trong lòng.”
Tô Hạ đờ đẫn đáp lại "Cô ấy, cô ấy không sao."
Hai người đang đi trong một con hẻm tối.
Hứa Thành lông mày càng nhíu chặt.
Anh đột nhiên nắm lấy tay Tô Hạ: "Cô ấy có gì tốt?"
Lòng bàn tay Tô Hạ đầy mồ hôi, tim đập loạn nhịp, ngẩng đầu nhìn Hứa Thành.
“Em…” Cô giãy giụa một chút “Cô ấy…”
Hứa Thành nhéo cái cằm hơi nhọn của Tô Hạ, nhìn chằm chằm vết thương trên môi cô “Khương Viên cắn phải không?”
Tô Hạ sắc mặt đỏ bừng, trên trán toát ra mồ hôi "... Dạ."
Hứa Thành: "Đau không?"
Tô Hạ: "Không sao, không sao."
Hứa Thành: "Thực xin lỗi."
Tô Hạ "Dạ... hả?"
Đôi mắt cô mở to ngạc nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, một cái chạm nhẹ nhàng dán vào môi cô.
Hứa Thành nhéo cằm cô, nắm tay ấn cô vào tường, ngậm lấy môi cô.
Tô Hạ đầu óc như nổ tung, ngực áp vào trong ngực nam nhân, chỉ cảm thấy tim Hứa Thành đập như sấm.