"Thằng khốn, mày còn chưa về à?"
Từ Nam Nhượng cả ngày nay dẫn một đội ở cấp cơ sở đi kiểm tra đồn điền mệt mỏi vô cùng, nghe thấy tiếng nhạc inh ỏi từ phía điện thoại Hoắc Tiêu truyền lại, lửa giận trong lòng Từ Nam Nhượng không khỏi bốc lên ngùn ngụt.
"Tôi nhờ người đem con gái của anh đưa tới nhà, anh còn không mau trở về làm tròn trách nhiệm một người cha!"
Hoắc Tiêu hiểu rõ tính tình của Từ Nam Nhượng, khi hắn nổi giận, nhất định phải tìm cách làm hắn nguôi ngoai.
"Được rồi, được rồi, ..."
Không khí ồn ào náo nhiệt trong phòng tiệc khiến người ta choáng váng, nhưng cũng là do Hoắc Tiêu uống quá nhiều.
Hắn xoa xoa thái dương, hào phóng nói đùa "Anh là dân thường, quay lại công việc này sẽ được thăng quan tiến chức, sao lại tức giận như vậy, anh nên vui vẻ mới đúng..."
“Tôi chỉ có oán hận thôi.” Từ Nam Nhượng vừa tức giận thằng bạn thân lại vừa bị nắng chiếu đến đau rát cả da dẻ, hắn không nhịn được lớn tiếng mắng “Nghĩ đến kẻ không ra gì như anh lại có một cô gái ngoan ngoãn đã 16 tuổi như vậy, tôi liền cảm thấy thật tức giận!”
“Ha ha……”
Hoắc Tiêu vui mừng không cầm nổi điếu thuốc.
Hắn không để tâm đến những lời của Từ Nam Nhượng.
Người bạn xấu này rất thích giới thiệu mỹ nữ cho hắn, Từ Nam Nhượng đã từng cử mấy "thiếu nữ" mặc đồng phục, "thư ký" quyến rũ, thậm chí cả "mẹ kế" gợi cảm đến cho hắn!
Đã mấy năm rồi Hoắc Tiêu không còn chơi mấy trò rẻ tiền như vậy nữa, không ngờ Từ Nhượng Nam lại có hứng thú chơi lại.
Một cô con gái 16 tuổi. Sao có thể!
16 năm trước, bản thân hắn vẫn là một thanh niên 19 tuổi ngây ngô!
Vứt điện thoại đi, Hoắc Tiêu tiếp tục vui vẻ với vài khách hàng, hôm nay công ty ký một đơn hàng lớn nên hắn phải phục vụ khách hàng hết mình.
Trong lúc hắn say sưa ngắm thưởng rượu, một cô quản lý xinh đẹp nào đó thường xuyên dựa vào người hắn, bộ ngực trắng nõn, non nớt trong lớp áo "vô tình" lộ ra ngoài khiến Hoắc Tiêu vô cùng hứng khởi.
Nhưng hôm nay hắn đã uống quá nhiều lại có chút mệt mỏi, hắn nghĩ mình thậm chí có thể ngủ quên ở trên giường, nếu vậy thì mất mặt vô cùng.
Vì vậy, Hoắc Tiêu chỉ ôm eo cô quản lý xinh đẹp, vuốt ve bộ ngực lớn vài cái, sau đó gọi tài xế thay hắn đưa cô ta về nhà.
…
Ngôi nhà xưa nay lạnh lẽo mà hôm nay đã sáng đèn.
Trên bàn ăn có mấy đĩa cơm nhà đã nguội lạnh chưa động đến, một cô bé với khuôn mặt ngây thơ đang ngồi trên ghế sô pha thiu thiu ngủ.
Bây giờ đã là ba giờ sáng, Hoắc Huyền chưa bao giờ thức khuya như vậy.
Mí mắt cô rũ rượi suýt chút nữa không mở ra được, nhưng Hoắc Huyền vẫn vỗ vỗ má, muốn đợi cha trở về.
Người đưa cô vượt ngàn dặm đến đây tìm cha đã để lại cô ở căn nhà này, chỉ nói với cô lát nữa cha sẽ trở lại.
Người cô trung niên lạnh lùng, trước khi đi còn thay quần áo cô đang mặc, nói rằng cha cô sẽ không thích cô ăn mặc quá tồi tàn.
Hoắc Huyền cũng biết được rằng cha cô rất nóng tính, không bao giờ chịu đựng bất kỳ ai không nghe lời.
Nếu cô vô tình làm cha không hài lòng, cô sẽ bị cha mình ném trở lại.
Bóng đêm càng ngày càng lạnh, Hoắc Huyền co ro ở một góc sô pha, ôm lấy thân thể mình, ánh mắt nửa oan ức, nửa u sầu.
Có phải cha thực sự không thích cô con gái từ đâu xuất hiện, vì vậy người không muốn về nhà gặp cô.
Vui mừng ban đầu khi biết mình có người thân tan biến, Hoắc Huyền không khỏi nhẹ nhàng thổn thức.
Sống chui rúc quá khổ cực nên khi biết mình có cha, Hoắc Huyền hoàn toàn sống lệ thuộc vào “người cha” này.
Nhưng bây giờ sự thật đã chứng minh rằng cô là một người không ai quan tâm.
Cha không muốn cô chút nào...
Hy vọng về "cha" trong đầu Hoắc Huyền dần dần mờ đi.
Hoắc Huyền cố nén buồn bực, lau nước mắt, muốn dọn dẹp lại nhà cửa.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô muốn làm việc chăm chỉ hơn.
Dù sao cô cũng là con gái từ đâu xuất hiện, cha cô không thích cô cũng là điều dễ hiểu, cô nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời hơn, để cha biết mình là người tốt.