Tống Tứ Phong ngồi xổm ở cửa hút hết điếu này đến điếu khác.
Ngày hôm sau xách theo tiền tiết kiệm trong nhà, chạy tới chỗ bà Trương ở thôn Đông, dâng một túi tiền đồng lên, cúi thấp đầu làm dưới, rất lâu sau mới nâng một tờ giấy viết tên của Tống Diên Niên trở về.
Tống Diên Niên tự mình bày tỏ, hiện tại y lớn đến thế rồi, nguyên nhân cũng không phải là nhờ bà Trương này đặt tên.
Mà là cha mẹ của y tỉ mỉ chăm nuôi, chịu đựng từng đêm từng đêm một mới có thể giữ y lại được.
Đương nhiên, mỗi một miếng cơm mà y cố gắng ăn vào cũng có công lao rất lớn.
Tống Diên Niên trưởng thành gian nan, lại là đứa con duy nhất của Tống Tứ Phong, trên dưới nhà họ Tống đều bảo vệ y nhiều hơn một phần.
Nhất là Tống Tứ Phong và thê tử Giang thị, ngày thường nhìn kỹ đến nỗi như muốn trồi cả tròng mắt ra.
“Duyên Niên, ngồi một mình ở đây làm gì, nào, cha ôm, phơi giữa trời nắng nóng thế này lỡ ốm rồi phải làm sao bây giờ.”
Nghe được thanh âm quen thuộc, Tống Diên Niên lăn lông lốc từ trên tảng đá đứng lên, hưng phấn gọi, “Cha ơi.”
“Ơi!” Tống Tứ Phong kéo dài thanh âm đáp.
“Chậm một chút nào con.”
Thấy Tống Diên Niên muốn nhảy từ trên tảng đá lớn xuống, cha Tống khẩn trương vươn hai tay muốn đón lấy.
Tống Diên Niên vững vàng rơi trên mặt đất, giống như một quả đạn pháo vọt vào trong lòng của Tống Tứ Phong.
Y tuyệt đối không ghét bỏ toàn thân của cha y toàn là mùi mồ hôi, thân thiết vùi mặt vào lòng đối phương.
“Cha ơi, mấy ngày nay cha đi đâu vậy, con nhớ cha lắm đó.”
“Cha đi lên núi bắt cá cho con.” Tống Tứ Phong một bên ôm y, một bên quơ quơ quơ con cá dùng dây thừng buộc xuyên qua lên trước mặt y.
Tống Diên Niên vừa nhìn thấy cá Bạch Ngân dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng đẹp mắt, lại nổi giận.
“Cha, bây giờ con khỏe rồi, không cần ăn con cá này nữa.”
“Được được được, ăn xong lần này sẽ không ăn nữa.” Tống Tứ Phong tốt tính đáp lời.
Lần nào hắn cũng nói vậy, kết quả vẫn cứ đi bắt cá mãi. Tống Diên Niên phản bác lại ở trong lòng, chẳng qua y cũng biết, đây là tình yêu thương của cha đối với mình.
Ngọn núi lớn dựa lưng vào thôn Tiểu Nguyên, thôn dân đều gọi nó là núi Nguyên.
Liếc mắt nhìn về phía núi Nguyên, triền miên không dứt, có mấy hộ gia đình trong thôn cho dù đã sinh sống suốt mấy thế hệ ở bên này, cũng nói không hiểu núi Nguồn có nghĩa là cái gì, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng có ai đi qua.