Năm Nguyên Thú thứ tám, quận Trần Lưu, huyện Nhạc Đình, thôn Tiểu Nguyên.
Tiết trời đầu thu tháng chín, bầu trời xanh thẫm trong vắt, mặt trời to lớn phơi nắng nơi sơn thôn nhỏ bé hẻo lánh, ve Sầu trên cây vẫn còn đang liều mạng ca hát.
Dưới gốc đại thụ bên bờ sông Khê Lăng ở đầu thôn, tiểu nhi tử nhà họ Tống - Tống Diên Niên đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn vây cá ở trên mặt nước cứ như lò vi ba, không tiếng động thở dài.
Ngồi xổm một lúc thấy mệt rồi, lại tùy ý nằm ở trên một tảng đá lớn, hai mắt trống rỗng ngẩn ngơ.
Đi đến niên đại này cũng đã bốn năm rồi, năm nay y cũng đã bốn tuổi, trải qua khoảng thời gian từ khi được sinh ra tới nay, ngoại trừ hoảng sợ lúc cử động tay chân, cho dù có nói cái gì cũng toàn là hu hu oe oe khóc lóc lung tung, hiện tại Tống Diên Niên bốn tuổi cũng đã tự động trưởng thành rồi, ngoại trừ ăn uống vui chơi, là thời điểm nên suy nghĩ về một ít vấn đề thâm sâu.
Ví dụ như, nên làm thế nào để cho gia đình nghèo khó này của y, tạo ra được chút ít tài phú, chưa nói nhiều nhặn gì, ít nhất cũng phải chạy theo con đường khá giả một chút.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Diên Niên cũng không nghĩ ra chủ ý gì, chỉ cảm thấy đầu càng đau.
“Cái thứ canh Mạnh Bà kém chất lượng này!” Tống Diên Niên thấp giọng phỉ nhổ.
Không sai, y vẫn còn giữ lại được một ít ký ức của tiền kiếp, nhưng không nhiều lắm, như việc kiếp trước y là ai, làm việc gì, y hoàn toàn không nhớ rõ.
Nhưng cố tình y vẫn nhớ rõ cuộc sống kiếp trước không hề gian khổ như thế này.
Nói đến gia đình cả đời này của y, nhà lão Tống, đúng thật là nghèo thôi rồi.
Đương nhiên ở trong mắt Tống Diên Niên, không đơn giản chỉ có mỗi nhà y nghèo, cả thôn cũng không giàu có gì.
Y nhớ lại cú sốc của mình khi được cha bế đi dạo cũng như lần đầu tiên nhìn thấy toàn cảnh ngôi làng.
Trên thế giới này, thì ra vẫn còn có nơi nghèo khổ như vậy hay sao!
Đập vào mắt toàn là mấy căn nhà xập xệ xây bằng bùn vàng cỏ nát, thỉnh thoảng cũng có điểm xuyết mấy căn nhà làm bằng gỗ ở bên trong, coi như là nhà giàu trong thôn.
Còn những tòa nhà cao tầng thì sao? Cao ốc đâu hết cả rồi? Còn cả giao thông tắc nghẽn làm cho con người ta chửi thề nữa?
Không được nữa thì chí ít cũng phải có nhà nông gạch xanh ngói xanh chứ!
Rồi từ từ, y cảm thấy, hẳn là y đã không còn ở trong thời đại vốn có nữa.
Nhiều hơn, y cũng nghĩ không hiểu, suy nghĩ nhiều não sẽ đau.
Trong lòng lại oán giận canh Mạnh bà chất lượng không đạt tiêu chuẩn.