Tại khách sạn Kim Vũ, phòng 222, không khí trong phòng tràn ngập sự nóng bỏng. Trên chiếc giường mềm mại, hai người phụ nữ đang trao nhau nụ hôn nồng nàn. Dương Ngọc Đình, nữ chính của chúng ta, đang nằm trên một người phụ nữ. Sau một nụ hôn nồng nàn, cô đưa tay định cởi bỏ áo của người phụ nữ dưới thân thì...
Rầm! Cánh cửa bị một người mạnh mẽ đẩy ra.
Dương Ngọc Đình hoảng hốt nhìn về phía cửa. Cố Nguyệt! Sao nàng ấy lại ở đây?
Cố Nguyệt đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy thất vọng và đau khổ. Cái nhìn ấy như làm cho Ngọc Đình chột dạ và sợ hãi. Chưa kịp phản ứng, nàng đã quay người chạy ra ngoài.
"Khoan đã! Nguyệt Nguyệt, nghe chị giải thích. Tụi chị chỉ mới hôn nhau thôi, còn chưa kịp cởi đồ mà..."
Dương Ngọc Đình vội vàng sửa soạn lại quần áo, bỏ mặc người phụ nữ trên giường. Cô chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: phải đuổi theo và dỗ dành Cố Nguyệt, nếu không nàng sẽ đòi chia tay với cô.
Khi ra khỏi khách sạn, đêm đã buông xuống, thành phố trở nên yên ắng. Ánh đèn đường loang loáng trong màn đêm cùng với tiếng mưa rơi lất phất làm không khí thêm phần tĩnh lặng và ảm đạm. Dương Ngọc Đình chạy nhanh, như thể những bước chân của cô đang chạy theo từng nhịp đập của trái tim, cảm nhận rõ rệt sự lo lắng đang xâm chiếm từng ngóc ngách trong lòng.
Sau khi đuổi theo một đoạn đường dài, cô thấy Cố Nguyệt ngồi gục trên vỉa hè, bả vai run rẩy, dường như đang khóc. Mưa bắt đầu rơi nặng hạt, hòa cùng những giọt nước mắt của Cố Nguyệt, tạo nên một khung cảnh bi thương đến tột cùng. Giờ là nửa đêm, đường phố vắng lặng. Vài người qua lại, nhưng không ai dừng lại giúp đỡ. Họ e ngại rằng đây có thể là lừa đảo, hoặc chỉ là một cô gái đang thất tình.
Dương Ngọc Đình thở phào nhẹ nhõm khi thấy Cố Nguyệt không gặp nguy hiểm. Cô điều chỉnh lại hơi thở và bước chậm rãi về phía nàng, trong đầu nghĩ cách dỗ dành để làm nàng vui trở lại.
Khi đang tiến lại gần, cô thấy một chiếc xe tải đang chạy tới. Ban đầu cô không để ý nhiều, nhưng khi nhận ra chiếc xe đang hướng về phía Cố Nguyệt mà không có dấu hiệu dừng lại, tim cô như ngừng đập. Không kịp suy nghĩ, cô liền đẩy Cố Nguyệt ra một bên, còn mình chắn trước đầu xe.
Cảm giác cơ thể mình bay lên rồi đập mạnh xuống mặt đường lạnh lẽo, đau đớn quá. Ý thức dần mờ nhạt, cô cảm nhận có ai đó nâng đầu mình lên và đặt vào một chỗ mềm mại, còn rất thơm. Tiếng khóc và lời nói của người đó vọng vào tai cô. Cô cố mở mắt và thấy khuôn mặt xinh đẹp của Cố Nguyệt, đang khóc và nói gì đó mà cô không nghe rõ. Thì ra là đùi của Cố Nguyệt, mềm mại và thơm như vậy. May mắn là Cố Nguyệt không sao, nếu không cô sẽ tự trách mình suốt đời.
Cô đưa tay chậm rãi sờ lên khuôn mặt xinh đẹp đó, cảm giác hối hận tràn ngập. Cô hối hận vì đã làm tổn thương Cố Nguyệt nhiều lần, không giữ lời hứa với nàng. Những ký ức về hai người bỗng ùa về trong tâm trí cô: mỗi khi làm tổn thương Cố Nguyệt, chỉ cần cô ở bên dỗ dành và hứa với nàng không qua lại với cô gái khác nữa, nàng luôn tha thứ. Nhưng rồi mọi chuyện lại trở về như cũ. Hai ngày trước, Cố Nguyệt đã nói nếu còn tiếp tục như vậy, sẽ chia tay. Cô lúc đó chỉ nghĩ Cố Nguyệt đang hù dọa, không để ý, và giờ lại tiếp tục làm tổn thương nàng.
Có lẽ khi con người sắp rời bỏ thế gian, mới nhận ra điều mình hối tiếc nhất. Đây có thể là cái giá phải trả cho việc làm tổn thương nàng. Sau này, nàng sẽ không còn phải đau khổ vì một người như cô nữa. Có lẽ như vậy là tốt...
"Trời cao thật có mắt."
Cô thì thầm trong lòng, rồi mất dần ý thức, bàn tay buông xuống.
Cơn mưa bất chợt đổ xuống, hòa lẫn với máu trên mặt đường. Những giọt nước mưa lấp lánh như những viên ngọc nhỏ hòa cùng với máu, chúng tạo nên một bức tranh bi thương đến tột cùng.
Cố Nguyệt ôm lấy thi thể lạnh lẽo của Ngọc Đình, nước mắt không ngừng rơi. Nàng cảm nhận sự đau đớn, như thể trái tim mình đang bị xé nát, mỗi giọt nước mắt là một nhát dao cắt sâu vào nỗi đau không thể diễn tả.
"Đình Đình, chị mau tỉnh lại đi... Đừng lừa dối em nữa. Chỉ cần chị tỉnh lại, chị muốn em làm gì cũng được... Em không trách chị đâu..."
Không có ai trả lời, chỉ có tiếng mưa rơi.
"Nếu chị không tỉnh lại, em sẽ bỏ mặc chị. Chị tỉnh lại đi, em cầu xin chị..."
Trên con đường vắng vẻ, ngoài tiếng mưa, chỉ còn tiếng khóc thê lương và lời cầu xin lặp đi lặp lại của một cô gái, tiếng của nỗi đau và sự tuyệt vọng đang chạm vào từng giọt mưa, hòa lẫn vào nỗi buồn không thể tả nổi. Cố Nguyệt gục đầu khóc trên thi thể của Ngọc Đình, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ. Trong những khoảnh khắc đau đớn ấy, chỉ có sự im lặng và mưa làm bạn đồng hành, lặng lẽ chia sẻ nỗi đau sâu thẳm của một trái tim tan vỡ.