“Em đi như vậy, không về nhà à.” Cô tiếp tục hỏi, rõ rành thứ hai hắn vẫn có tiết học.
Hắn cười, không nói gì, duỗi tay vuốt ve chùm tóc đuôi ngựa của cô, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Có đói không ?”
“Ừm” Cô gật đầu, ban đầu muốn đưa hắn đến căng-tin trường nhưng trong trường lại không có gì ngon, “Em đưa chị đi ăn đồ ngon”, bị hắn dời đề tài, cô đột nhiên quên hết một đống vấn đề vừa nãy.
Hắn kéo Trần Kỳ đến phố ẩm thực bên ngoài trường học, ở đây rất đông đúc, đường đi rất nhỏ, cô sợ bị người ta xô, rất tự nhiên mà đưa tay ra nắm lấy cánh tay Trần Hạo Nam, hắn lại duỗi tay nắm tay cô, cảm giác bàn tay bị hắn nắm chặt, cô cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Con phố ẩm thực ở thị trấn đại học này được hỗ trợ bởi kinh phí của một số sinh viên đại học, việc buôn bán cũng rất đắt khách, đèn mới bật lên, dòng người đã chen lấn xô đẩy, bước đi chen chúc.
Lợi dụng chiều cao, hắn vươn tay ôm lấy vai cô, tránh đám đông người đi đường.
Nhưng mới đi được hai bước, có người gọi tên Trần Kỳ, cô quay đầu lại nhìn về hướng phát ra âm thanh, vô tình buông tay hắn ra, hắn không vui nhưng vẫn buông lỏng tay, đứng thẳng người, ôm lấy bả vai cô, giúp cô tránh khỏi đám người đông đúc.
Hai người ngẩng đầu, người đối diện cũng không phải là tên ẻo lả.
Chàng trai kia cũng cao 180 cm, so với Trần Hạo Nam thì gầy hơn rất nhiều, anh mặc bộ quần áo thể thao hàng hiệu, trên người tỏa ra khí chất phong lưu, đi đôi giày bóng rổ trắng như tuyết giữa đám đông chen chúc, đẹp không tì vết.
Một nụ cười khinh thườn xuất hiện trên khóe môi của Trần Hạo Nam.
“Xin chào, Lý Thành!” Cô cười chào hỏi, vừa mới nói tạm biệt ở hội học sinh, bây giờ lại gặp mặt.
Lý Thành nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt mang theo một tia trìu mến, ngẩng đầu nhìn hai người đang ôm nhau, hỏi: "Đây là?"
Trần Kỳ cười nói: "Là em trai của em, Hạo Nam, Hạo Nam, đây là đàn anh của chị!"
Lý Thành cười chào hỏi: "Xin chào, Hạo Nam!"
Trần Hạo Nam ý tứ không rõ hừ một tiếng, hắn khom lưng hạ cằm đặt trên vai chị gái mình.
Trần Kỳ chịu sức nặng của hắn, cô không né tránh, mái tóc ngắn của Trần Hạo Nam cọ vào cổ cô và hơi ngứa, cô duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu thô ráp với mái tóc ngắn của hắn.
Lý Thành có chút xấu hổ, không phải anh chưa từng thấy tình chị em thắm thiết như vậy.
Anh chỉ là có một loại cảm giác kỳ quái, có lẽ em trai không thích chị gái mình cho bạn trai, cần thời gian để chấp nhận nhưng trong mắt chàng thiếu niên này lại lộ ra địch ý quá rõ ràng, hành động vô tình của hắn còn mang theo chút gì đó giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Chị, em muốn ăn xoài đá bào, chị đi mua đi!" Vừa vặn cách đó không xa có một quán nước, Trần Kỳ đồng ý, liền bước tới.
Trần Hạo Nam đi thẳng vào vấn đề: "Anh thích chị gái tôi phải không?" Thay vào đó, Lý Thành có chút xấu hổ và không nói nên lời.