Tôi trân quý như vậy, nhất định không bao giờ được để người khác nhúng vào trước.
Cả người trần trụi. Trần Kỳ lẳng lặng nằm xuống chiếc giường tròn lớn, ngủ ngon như một đứa trẻ.
Dù hai chân tách ra gần 90° nhưng khuôn mặt khi ngủ vẫn đầy vẻ ngây thơ. Trần Hạo Nam cười nhạt, cũng không phải thủ da^ʍ không được, mà là dần dần thủ da^ʍ sẽ không đạt được cao trào nữa.
Hắn muốn cắm vào đến nỗi đã dùng ngón tay chạm vào phần có ít lôиɠ ʍυ. Chỗ đó của Trần Kỳ rất đầy đặn, giống như một chiếc bánh bao nhỏ, có khe hở mỏng, nếu không dùng tay cạy ra thì không thể nhìn thấy thịt bên trong.
Ngay cả khi dang rộng hai chân, chỗ đó vẫn khép chặt giống như một con sò.
Trần Hạo Nam là một tay trống và cũng chơi piano rất giỏi, vì vậy các ngón tay của hắn rất linh hoạt. Ngón trỏ và ngón cái của bàn tay trái nhẹ nhàng tách khe hở ra, ngón út của bàn tay phải chọc nhẹ vào, ngay lập tức, ngón tay bị luồng nhiệt ẩm quấn lấy.
Thật khít, nhưng Trần Hạo Nam vẫn không thể biết Trần Kỳ có phải là một trinh nữ hay không, bóng ma trong lòng càng lúc càng lớn.
Nhưng sự tình đã đến nước này, phải hay không phải thì thay đổi được cái gì? Đời này, người đàn ông của cô chỉ có thể là hắn.
Ngay khi chiếc khóa quần jeans của hắn được kéo xuống, một quả bóng căng phồng trong qυầи ɭóŧ nhô ra.
Cuối cùng khi hắn cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ, côn ŧᏂịŧ liền bật ngay ra ngoài, theo mỗi bước chân của hắn, con quái vật bị giam cầm lâu ngày lại run rẩy, hoàn toàn cương cứng dựng đứng thẳng lên
Hắn cúi đầu hôn nhẹ vào đùi trong của cô, dán sát cằm vào nơi riêng tư của cô, hít thật sâu, ngoại trừ mùi sữa tắm trên da thì hầu như không có mùi gì.
Hắn không ngừng liếʍ láp khe ở giữa, hắn rất nhớ cảm giác này, đã nửa năm rồi hắn mới nhìn thấy nơi thiên đàng này.
Khe thịt không mở ra, nhưng trên bề mặt lại lấp lánh vệt nước, bộ dạng điện nước đầy đủ hết sức mê hoặc.
Trần Hạo Nam đỡ côn ŧᏂịŧ của mình, qυყ đầυ tròn trịa bóng loáng, hắn giữ phần đầu hếch lên xuống, trượt lên trượt xuống ở dưới khe thịt.
Một vệt nhớp nháp chảy ra từ mắt ngựa, làm ướt qυყ đầυ.
Hắn nhanh chóng cọ sát, tay còn lại xoa bóp tinh hoàn căng tức.
Dường như trong não hắn có một sợi dây thần kinh sắp đứt. Một âm thanh nhắc nhở hắn, "Cắm vào đi, hương vị của cô ấy khẳng định là ngọt nhất trên đời!"
Một âm thanh khác nói: "Nhịn lâu như vậy, mày muốn kiếm củi ba năm đốt một giờ à?"
Kiềm chế đến giới hạn tột cùng của đàn ông, lòng trắng mắt của người đàn ông đỏ ngầu.
Hắn véo mạnh vào tinh hoàn, sau đó cố kiềm chế bản thân, cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô, không nhịn được dùng sức, phát ra tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào.
Đã lâu không được thỏa mãn, hắn bắn ra rất nhiều, chất nhầy trắng đυ.c phun tung tóe phần dưới của cô. Một vài giọt còn văng lên bầu ngực bụ bẫm.
Hắn lật người nằm bên cạnh cô, thở hồng hộc, đợi hơi thở ổn định lại, hắn mới nhịn không được cười ra tiếng.
Sinh nhật lần thứ 18 của hắn chỉ còn vài tháng nữa, hắn đã là sinh viên đại học vào thời điểm tổ chức sinh nhật.
Thành tích vẫn rất kém, không phải vì hắn không học hành chăm chỉ, mà vì hắn không học chút nào.
Hắn, Hà Hướng Đông và Diêm Diễm cùng nhau trốn học, luyện tập ở tầng hầm của quán bar và trong nhà để xe.
Hắn thậm chí không quan tâm đến việc đi học, nhưng chỉ là vì cô nên mới giả vờ là một học sinh.