Trần Kỳ cảm thấy đầu đau như búa bổ sau khi thức dậy, cô nghĩ có lẽ là do hôm qua không sấy tóc mà đã đi ngủ.
Khi cô cởi bộ đồ ngủ và thay quần áo, cô phát hiện lưng cũng đau dữ dội, không nhìn thấy lưng của mình, nhưng khi dùng tay chạm nhẹ cũng cảm thấy đau.
Sau khi thay quần áo, cô đánh răng rửa mặt.
Trên bàn ăn trong phòng khách, cháo đã dọn sẵn, còn có mấy đĩa dưa chua, hình như Trần Hạo Nam đã dậy sớm nấu bữa sáng.
Trần Kỳ ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là 8 giờ sáng, trước kia Trần Hạo Nam không bao giờ dậy vào giờ này.
Cô ngồi xuống, phát hiện không có đồ ăn chính nên đứng dậy đi tới tủ lạnh trong bếp, lấy mấy cái bánh bao, cắt ra, trộn với trứng rồi chiên ngập dầu.
Cô ngồi xuống, thấy túi đựng đồ ăn trong thùng rác, hóa ra hắn ra ngoài mua cháo, Trần Hạo Nam đang ăn từng miếng lớn, như thể bị bỏ đói.
Trình độ nấu nướng của Trần Kỳ không cao lắm, nhưng mỗi lần cô nấu ăn, em trai cô đều rất ủng hộ, vì thế cô nhìn hắn ăn với ánh mắt dịu dàng, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Trần Kỳ dọn dẹp nhà cửa và đi xách balo quay về trường, Trần Hạo Nam ra khỏi phòng, mở khóa balo của cô và nhét thứ gì đó vào trong.
Trần Kỳ quay đầu lại và thấy rằng đó là một gói tiền.
Cô kéo Trần Hạo Nam đang quay người rời đi, "Tiểu Nam, em lấy số tiền này ở đâu?" Sắc mặt cô thay đổi khi nói.
Từ khi nhìn thấy hắn hút thuốc và uống rượu, đến số tiền không thể giải thích được bây giờ, cô thực sự sợ rằng em trai mình đã làm chuyện xấu nào đó.
Trần Hạo Nam không kiên nhẫn nói: "Số tiền này em kiếm được, em cho chị, chị cầm đi!"
Trần Kỳ cởi balo ra, lấy ra một xấp tiền, nhìn thoạt nhìn rất dày lắm, giấy gói lại còn mới tinh.
"Em nói thật đi, nói cho chị biết, rốt cuộc là em lấy ở đâu!" Cô đột nhiên bật khóc.
Trần Hạo Nam không thể nhịn cười, cô nhát gan như vậy đúng là bị dọa sợ rồi. Hắn lại lần nữa nhét tiền vào, đưa tay ra, dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô, "Số tiền này rất sạch sẽ, sau này sẽ có nhiều hơn, tất cả sẽ là của chị!"
Trần Kỳ đã lâu không thấy hắn cười, đặc biệt là với vẻ mặt dịu dàng như vậy.
Tiếng xoay khóa cửa vang lên, Trần Hạo Nam liếc cô một cái, "Đừng lề mề nữa, mau đi học đi, nhớ bắt taxi đấy!"
Cha Trần và mẹ Trần thường thường về quê vào cuối tuần vì bà ngoại của Trần Hạo Nam sống ở quê.
Trần Kỳ vội vàng lau nước mắt, cửa mở ra, cô chào một tiếng liền rời đi.
Mẹ Trần nghi ngờ nhìn bóng lưng của cô, dùng khuỷu tay huých vào người chồng, "Sao con bé lại khóc vậy, chả nhẽ nó cãi nhau với Hạo Nam?"
Cha Trần lườm bà một cái, "Mối quan hệ giữa hai chị em rất tốt!"
Mẹ Trần hừ lạnh một tiếng, tốt cái nỗi gì! Bà rất vui khi thấy con trai mình ngày càng ít gần gũi với Trần Kỳ. Trước đây, con trai bà dính chị gái như sam, nhưng bây giờ thì đỡ hơn rồi, ở chung một mái nhà, hai người hiếm khi nói chuyện với nhau vài câu.
Trần Kỳ đang đợi xe buýt bên đường, con đường trở lại trường học của cô luôn là bắt xe buýt đến trạm xe buýt trước, sau đó bắt xe buýt đi thẳng đến trường đại học.