Trần Kỳ đang ăn tối, cô học đại học ở thành phố nên chỉ về nhà một lần vào cuối tuần.
“Kỳ Kỳ, ăn nhiều vào đi.” Cha Trần liên tục gắp miếng sườn vào bát của cô.
“Bố cũng ăn đi.” Trần Kỳ che miệng bát, “Tiểu Nam còn chưa về đâu!”
“Không sao.” Cha Trần cười nói, “Bố để thức ăn cho nó rồi.”
Mẹ Trần hừ một tiếng, âm thanh “lạch cạch” vang lên, đôi đũa được đặt trên bàn.
Cha Trần đang dùng đũa gắp một con tôm, xấu hổ nhìn con gái rồi liếc mắt một cái: "Ăn đi, mau ăn đi, ở trường không sướиɠ bằng ở nhà đâu. "
Âm thanh vặn khóa cửa vang lên.
Trần Kỳ vội vàng đứng lên, cửa mở ra, Trần Hạo Nam đang đứng ở trước cửa, hắn nhướng mi nhìn Trần Kỳ.
Mặc dù Trần Kỳ bước tới, dáng vẻ dường như muốn giúp hắn cầm cặp sách, nhưng hắn đã tránh sang một bên.
Trần Hạo Nam ném cặp sách lên ghế sofa, cởi bộ đồng phục và ném luôn lên ghế. Hắn là học sinh cấp hai, với cánh tay dài và đôi chân thẳng tắp, Trần Hạo Nam cao gần 1,85 mét, cao hơn cha Trần tận một cái đầu.
Hắn vào phòng tắm rửa tay và rửa mặt, ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Trần Kỳ với khuôn mặt ướt nhẹp.
Mẹ Trần đứng dậy đi lấy khăn mặt, nói: "Con bao nhiêu tuổi rồi, lúc nào rửa mặt xong cũng không lau khô."
Bàn tay duỗi ra của bà bị con trai lắc người né tránh nhưng mẹ Trần không hề tức giận mà vẫn tươi cười cầm lấy chiếc khăn, vì thế Trần Hạo Nam chỉ còn cách nhận lấy, nhận xong mẹ Trần mới chịu dừng lại.
Mẹ Trần đưa cho con trai tấm vải bố lót đồ ăn, nhưng bà không ăn một miếng nào, chỉ chăm chăm nhìn con trai bằng ánh mắt yêu thương như châu báu.
Trần Kỳ uống hết ngụm canh cuối cùng, lẳng lặng ngồi.
Cô cũng học mẹ Trần, cầm một đôi đũa, gắp một miếng sườn heo vào bát của Trần Hạo Nam.
Trần Hạo Nam đang nhai một miếng to, năm nay hắn mới 16 tuổi, cũng đang ở độ tuổi trưởng thành, buổi trưa vừa ăn ở căng tin của trường xong, chỉ sau buổi học đầu tiên của buổi chiều, hắn đã cảm thấy bụng đói cồn cào.
Sau khi cả nhà ăn xong đứng dậy, Trần Kỳ bắt đầu thu dọn bát đĩa, cha Trần cũng đứng một bên giúp nhưng đã bị cô ngăn cản, "Bố, bố xem tivi đi, cứ để con. "
Cha Trần gom đôi đũa trong tay.
Mẹ Trần ở trong phòng khách hét lên. “Trần Đại Cường..." Cha Trần vội vàng đặt đũa xuống và đi tới.
Trần Kỳ nhanh chóng đặt tất cả bát đĩa vào bồn rửa, cô bóp chai xà phòng rửa chén, bật nước lên, nhìn bong bóng lấp đầy một nửa bồn rửa.
Nước chảy chậm rãi, sau lưng vang lên tiếng mở cửa, Trần Hạo Nam bước vào, mở tủ lạnh bên cạnh bồn rửa cửa, lấy nước lạnh ra.
Trần Kỳ vội vàng rửa sạch bọt trên tay, cô duỗi tay với lấy chiếc cốc trên giá bát.
Trần Hạo Nam không thèm nhìn cô, hắn lập tức đổ nước vào trong miệng, uống từng ngụm, môi vẫn chưa chạm vào miệng miệng ấm nướcTrần Kỳ cười một cái, đặt cốc nước xuống, tiếp tục cúi người rửa đống bát đĩa.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo chữ T rộng rãi, các ký tự được in ở mặt sau của áo là tên trường đại học của cô.
Đó là trường đại học đích thân hắn chọn cho cô, Trần Hạo Nam nhìn điểm thi đại học của cô, chọn các trường đại học trọng điểm trong khu vực hoàn toàn không thành vấn đề.
Ngày hôm đó, hắn nhờ bố Trần nói với Trần Kỳ phải chọn một trường đại học ở thành phố này, đây là điều kiện hắn đưa ra khi đồng ý đề nghị tiếp tục hỗ trợ học phí cho Trần Kỳ của bố Trần.
Cha Trần là người luôn lo sợ vợ, ông biết rằng con cái rất ngoan ngoãn nghe lời vợ, mặc dù bây giờ con ông không tự nguyện nhưng đợi đến khi mẹ Trần tham gia vào thì e rằng Trần Kỳ đã bỏ học rồi.