Lạc Đồng không biết vì sao lại có chút chột dạ, rụt rè nhìn anh một cái, Tạ Khác Thiên cũng hiểu điều đó.
Anh đặt cốc lấy tinh sang một bên, đưa tay trái về phía cô, Lạc Đồng khó hiểu liếc nhìn anh, sau khi nhận được tín hiệu của anh, cô đặt tay phải lên tay anh, kế tiếp bị anh kéo đến nắm lấy vật nam tính kia.
Nóng quá…còn nóng hơn cả lòng bàn tay anh.
Lạc Đồng nghe anh kêu rên một tiếng, cô tức khắc cũng như bốc cháy theo, đưa tay di chuyển lên xuống.
Cự vật sau khi bắn xong rất nhanh đã cứng lại, càng thêm thô to, lúc này miễn cưỡng mới có thể cầm trọn, gân xanh nổi lên cọ xát vào lòng bàn tay cô, qυყ đầυ tràn ra dịch thể dính trên ngón tay, phát ra thanh âm vừa nhớp nháp lại sắc tình.
Làm thế nào mà mọi chuyện lại phát triển thành như vậy, Lạc Đồng không còn hơi sức để nghĩ về nó nữa, cô dường như chỉ còn cảm thấy vật nóng bóng trong tay mình, tư thế của cô có vấn đề, vuốt ve một lát bèn nửa dựa vào ngực Tạ Khác Thiên, để thuận tiện cho việc chuyển động, tay trái của anh để ra sau lưng, vậy nên trông có vẻ như cô đang được anh ôm trong vòng tay.
Lạc Đồng ngẩng đầu lên, nhìn thấy xương quai hàm góc cạnh của Tạ Khác Thiên, anh thở hổn hển, mỗi khi nuốt nước bọt, hầu kết lại nhấp nhô lên xuống, Lạc Đồng gần như cảm thấy chính mình bị mê hoặc.
Cô cứ nghĩ anh một quý ông nho nhã, kết quả khi dính đến du͙© vọиɠ, anh lại trở thành một dã thú hung mãnh.
“Thoải mái không?” Lạc Đồng cọ cọ mã mắt hai lần, thấp giọng hỏi.
Tạ Khác Thiên “Ừm ừm” hai tiếng, tiếng trước là rêи ɾỉ bị kìm nén kéo dài, tiếng sau là câu trả lời khẳng định.
“Tiếp tục đi.” Anh rũ mắt nói.
Nhìn nhau trong bầu không khí nóng ẩm, trái tim Lạc Đồng đập lỡ một nhịp, thấy anh đột nhiên từ từ cúi đầu xuống, tim Lạc Đồng thắt lại, mím môi, đầu anh dần lệch sang một bên, vùi vào hõm vai cô.
Người Lạc Đồng run lên—-cô luôn như vậy, đối với mấy thứ nhạy cảm quá mức, chưa kể đến hơi thở nóng hổi ẩm ướt kia.
“Nắm lấy nó chặt hơn một chút.” Tạ Khác Thiên nhỏ giọng nói.
Lạc Đồng làm theo, nghe thấy tiếng thở phào sảng khoái của anh.
Qua một lúc lâu sau, cô thấp giọng nói: “Tay mỏi quá…”
Tạ Khác Thiên ngẩng đầu lên khỏi vai cô, cười khẽ, ngay sau đó bàn tay to lớn của anh bao trọn lấy tay cô, áp chặt vào nam căn của mình, tay trái chống sau lưng, bắt đầu đưa đẩy hết lần này đến lần khác.
Lạc Đồng ngẩn người, chỉ biết ngơ ngác bị anh dẫn dắt, lòng bàn tay tê dại đến gần như không còn cảm giác.
Anh cứ động như vậy, quần áo không ngừng cọ xát vào người cô, phát ra tiếng sột soạt mơ hồ, Lạc Đồng không nhịn được nói: “Còn phải mất bao lâu nữa…”
Cô sắp không cử động nổi nữa rồi, sớm biết như này thì cô đã không tiến vào, nếu thế thì có lẽ bây giờ cô đang trên đường về nhà rồi.
“Sắp rồi.” Lạc Đồng cảm thấy lực trong tay mạnh hơn một chút, giọng nói của Tạ Khác Thiên vang lên trong đầu cô, “Chặt quá.”
Này mới chỉ dùng tay thôi đó, sau kết hôn về, thời điểm làʍ t̠ìиɦ với cô, tiểu huyệt của cô sẽ càng kẹp chặt anh hơn mà thôi.
Lạc Đồng chỉ cảm thấy anh đã đến một giới hạn nào đó, nâng hông lên nhanh chóng đẩy mạnh về trước vài lần, tay cũng chuyển động theo. Hơi thở hổn hển dần tăng tốc, cho đến khi có một tiếng trầm thấp khe khẽ, Lạc Đồng nhanh chóng lấy cốc nhựa sang, tay cầm côn ŧᏂịŧ nhắm ngay vào miệng cốc, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bất ngờ bắn vào trong cốc.