Nếu như nói vốn dĩ còn có gì lo lắng, hôm nay đến lúc này, Lạc Đồng xem như càng thêm yên lòng với Tạ Khác Thiên.
Nhìn anh dỗ hai vị trưởng bối vui vẻ đến như vậy, liền biết quyết định lựa chọn anh là không sai.
Nếu hôn nhân mà có giá trị, thì gia đình hòa thuận nhất định là một trong số đó.
Hai người giống như tiếp nhận thẩm vấn nhẹ nhàng, ví dụ như đặt ra câu hỏi có thích nhau không, thân thiết đến đây rồi, tỉ mỉ hỏi chi tiết kế hoạch kết hôn, Lạc Đồng thỉnh thoảng chen miệng lừa dối qua vài câu. Khi hỏi đến kế hoạch sinh con thì Lạc Đồng vội vàng kêu dừng.
Đỗ Huệ hơi tức giận: "Con nhỏ này, sắp kết hôn rồi, vấn đề này có gì mà phải trốn tránh, hai con đều sắp ba mươi rồi, cũng nên suy nghĩ chuyện có con."
"Mẹ, chúng con còn chưa lĩnh giấy chứng nhận mà."
"Vậy khi nào hai đứa đăng ký kết hôn?"
Lúc này Tạ Khác Thiên mở miệng: "Xem cô ấy quyết định thế nào, cháu khi nào cũng có thể."
Lạc Đồng theo bản năng nói: "Nhưng tôi còn chưa gặp ba mẹ anh."
Tạ Khác Thiên quay đầu nhìn cô, thần sắc ôn nhu không nói nên lời, giọng điệu cũng như thế.
"Họ sẽ không có ý kiến với em*."
(*) Câu này nên để xưng hô này thì hợp lí hơn. Khi nào tuyến tình cảm của đôi trẻ tiến triển mình đổi xưng hô ngay nha.
Lạc Đồng khẽ giật mình.
Đỗ Huệ cười hắng giọng, nói với chồng: "Anh xem chúng nó kìa, tốc độ phát triển của thanh niên bây giờ thật nhanh."
Lạc Đồng lấy lại tinh thần, lại không phát hiện Tạ Khác Thiên có gì khác thường.
Anh giống như không cảm thấy lời mình nói có gì đó không đúng, nghe như lời tâm tình vậy.
Lần ra mắt này, đã trực tiếp đem quan hệ của hai người quyết định là nhất kiến chung tình. Đương nhiên, Lạc Đồng không giải thích nhiều, sau khi bước ra khỏi cửa nhà, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc Tạ Khác Thiên đến mang theo bao lớn bao nhỏ quà tặng, lúc trở về thì xách theo trà hoa nhài mà Đỗ Huệ nhét vào.
Biết anh lát nữa còn có việc, Lạc Đồng vốn định tự mình đón xe quay về, Tạ Khác Thiên lại kiên trì đưa cô về nhà.
Xe vững vàng chạy trên đường, Lạc Đồng đột nhiên nhớ tới đề tài mang thai.
Nếu như mọi chuyện vẫn thuận lợi như hôm nay, như vậy bọn họ nhất định sẽ kết hôn, con cũng sẽ có.
Nhưng…
"Tạ Khác Thiên."
"Hả?"
"Anh có thích trẻ con không?"
Tạ Khác Thiên dừng một chút: "Sao bỗng nhiên lại hỏi cái này."
Lạc Đồng nói: "Nếu như muốn kết hôn, chúng ta làm kiểm tra sức khoẻ đi.”
"Nếu như cô không yên lòng về tôi, thì kiểm tra thôi."
"Không phải." Lạc Đồng vẫn đem khăn quàng cổ quấn ở trên tay, một vòng lại một vòng. "Là tôi có khả năng có vấn đề."
-
Hai ngày nay Lạc Đồng phải về trường học xử lý chút chuyện, Tạ Khác Thiên cũng bận rộn, cuối cùng hai người hẹn ba ngày sau cùng đi kiểm tra sức khoẻ.
Rốt cuộc cô có vấn đề gì, Tạ Khác Thiên không có hỏi nhiều. Lạc đồng cảm thấy không có gì phải giấu diếm, sẽ tự mình nói ra.
Chuyện cha ruột cô có bệnh tâm thần, còn tưởng rằng không dễ nói ra. Nhưng thật sự đến lúc nói, cũng không có gì khó có thể mở miệng.
Lạc Đồng đem điều này quy kết cho mối quan hệ của cô cùng Tạ Khác Thiên càng giống như đang làm bàn chuyện làm ăn, đem ưu khuyết điểm của mình bày ra bên ngoài, bàn về việc được mất. Thiếu đi sự dây dưa về tình cảm, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
Đã từng có người đề cập với cô, loại bệnh này có thể sẽ di truyền, mà hiện tại sức khỏe cô bình thường, cũng không có nghĩa là sau này sẽ không thay đổi.
Giống như người một nhà bọn họ vốn cùng một chỗ trải qua mười tám năm vô cùng hạnh phúc, vào một ngày nào đó, ba cô lại đột nhiên thay đổi hoàn toàn.
Không phải là cô không có khả năng như vậy.
Cho nên mấy năm nay cô có thể yêu đương, có thể làm tình, nhưng chưa từng cân nhắc đến việc bước vào một đoạn hôn nhân.
Hôm đó não nhất thời nóng nảy đề xuất kết hôn, cô lại quên mất mình còn có nhiều vấn đề… Phải băn khoăn hơn.