Tạ Khác Thiên không biết đã gọi điện thoại xong từ lúc nào, đang yên lặng nhìn cô, cũng không thúc giục.
Lạc Đồng tháo tai nghe xuống, phía sau vang lên một chuỗi tiếng bước chân từ xa đến gần.
"Cà phê đến rồi!"
Cao Nhuỵ đem món mà bọn họ gọi tới, ở góc độ mà Tạ Khác Thiên không nhìn thấy nháy mắt ra hiệu với Lạc Đồng.
Lạc Đồng bỏ qua cũng vô dụng, quay đầu liền nhận được tin nhắn wechat cô ấy gửi tới, giữa những hàng chữ khen ngợi cô giáo Lạc âm thầm làm chuyện lớn, cuối cùng là một câu: "Xem ra hôm nay là ngày tốt lành, tặng hai người một bài hát!"
Lạc Đồng không ngăn cản, đảo mắt qua danh sách ca khúc trong tiệm liền chọn một bài tình ca thư giãn.
Là ca khúc mới phát hành của ca sĩ mới vừa công khai yêu đương kia, giai điệu ngọt ngào thoáng một lát đã tràn đầy không gian, giọng hát dịu dàng, khiến Lạc Đồng xuất thần.
Một lát sau.
"Ông chủ Tạ."
Tạ Khác Thiên ngẩn người với cái xưng hô này: "Hả?"
"Bây giờ tôi đã nghĩ ra một cách giải thích khác, anh có muốn nghe không?"
"Nói thử xem."
Lạc Đồng mở lòng bàn tay ra, nói: "Cho tôi mượn tay một chút."
Tạ Khác Thiên đưa tay qua như lời cô nói.
"Lật qua."
Tạ Khác Thiên dừng lại, nhìn cô, lại cúi đầu nhìn tay, lại nhìn cô.
Lạc Đồng hất cằm lên, ý bảo anh làm theo.
"Như vậy sao?" Anh lật qua lòng bàn tay.
"Ừm."
Trước mắt là bàn tay to lớn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay phồng lên mạch máu mạnh mẽ, giống như một con dã thú ngủ đông.
Lạc Đồng nhìn thoáng qua đốt ngón tay, một tay nắm lấy đầu ngón tay anh, tay kia trực tiếp duỗi về phía trước, nhanh tay lẹ mắt đeo nhẫn vào ngón út của Tạ Khác Thiên.
Người kia không nói gì, chỉ nhíu mày.
Lạc Đồng nhìn thẳng vào con ngươi sâu thẳm của anh, lời nói nghẹn ở đầu lưỡi vài giây, bỗng đột nhiên xuất hiện.
"Ông chủ Tạ, anh đã kết hôn chưa?"
Hệ thống sưởi trong phòng mở rất lớn, Lạc Đồng bị sưởi ấm quá mức lại bắt đầu thấy nóng. Tắm rửa xong, thay áo ngắn tay liền trở lại trước máy tính kiểm tra email.
Năm nay Lương Ngạn học đại học năm hai, có chị gái là giáo viên đại học đương nhiên kính sợ. Bình thường không dám quấy rầy cô, hôm nay lại gọi điện thoại đến.
Không cần đoán cũng biết con bé gọi đến vì việc gì.
Lạc Đồng vừa nghe máy, Lương Ngạn liền vội vàng hò hét hỏi: "Hôm nay xem mắt thế nào rồi chị?"
"Tạm được."
"Đừng tạm được, nói rõ ra xem nào, ví dụ như có đẹp trai hay không, tính cách thế nào." Lương Ngạn như suy nghĩ điều gì, lại nói, "Nhắc mới nhớ đã rất lâu rồi em chưa gặp lại Tạ Khác Thiên."
"Đẹp trai, tốt." Lạc Đồng uống một ngụm nước. "Em có thể thay đổi cách gọi là anh rể rồi."
Đầu dây bên kia nhất thời vang lên một chuỗi tiếng kêu sợ hãi kích động.
Tạo hóa trêu ngươi, đáng nhẽ ra cô còn nên gọi Tạ Khác Thiên một tiếng em rể.
Nếu không phải do Lương Ngạn còn nhỏ, lại đang có một bạn trai yêu đến khó bỏ, nhiệm vụ liên hôn cũng sẽ không rơi xuống trên đầu cô.
Lương Ngạn cả kinh líu lo không ngừng vài phút, Lạc Đồng ở trong lời cảm thán của cô nhóc nhớ tới buổi xem mắt lúc chiều.
Cô vốn định đến chỗ hẹn, tỏ thái độ rõ ràng là không để ý đến cuộc xem mắt này, nhưng anh lại đến đúng giờ, không để cho người ta bắt lỗi được.
Nhưng Tạ Khác Thiên lại không có ý muốn chỉ ra lỗi sai của cô, chỉ ngoại trừ tin nhắn wechat đến đúng giờ kia, có thể mang ý tứ "Đã đến giờ rồi, cô cũng nên đến".
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của cô. Kết hợp với biểu hiện chu đáo của Tạ Khác Thiên, ý nghĩ này càng giống như cô đang bụng ta suy ra bụng người.