Mây Bay Ngang Núi

Chương 44

Lời đồn thổi trên mạng mấy hôm trước đã biến mất không chút dấu vết. Sự kiện này đương sự còn chưa hay biết gì, thì đã bị dập tắt. Cư dân mạng đã sớm quăng chuyện đó ra sau đầu. Trên mạng bây giờ chỉ toàn là tin tức của nghệ sĩ nam nào đó nɠɵạı ŧìиɧ với người đã có gia đình. Chả còn ai thèm nhớ đến chuyện của Vân Tịch nữa.

Sáng hôm nay, Phùng Thiệu Sơn tâm trạng vui vẻ, trên mặt tràn đầy nét xuân. Khi dắt xe ra khỏi nhà còn huýt sáo, hát vu vơ vài câu. Bà ngoại Phùng và mấy bà lão đang ngồi trước hiên nói chuyện, cắn hạt dưa, thấy thế cũng ghẹo chọc vài câu.

“Thiệu Sơn, hôm nay tâm trạng tốt quá ta.”

Bà lão khác nhanh chóng phụ hoạ, nói: “Là chuyện liên quan đến tiểu Tịch có phải không? Kể cho mấy bà lão này nghe với.”

Anh nghe các bà nói thế cũng không biết ngại, cười hì hì, thoải mái đáp: “Sáng ra đã gặp mấy mỹ nữ, tâm trạng của con cũng tất nhiên là rất tốt rồi.”

Mấy bà lão nghe thế liền cười tít mắt, giả vờ mắng yêu vài câu. “Thằng quỷ nhỏ! Chỉ biết ghẹo chọc mấy bà già như bọn ta thôi.”

“Mau mau rước tiểu Tịch về làm vợ. Mấy lão già như bọn ta cũng muốn bồng cháu lắm rồi.”

“Ây da! Mỹ nữ không những xinh đẹp mà còn tốt bụng nữa. Sau này con sinh vài đứa, các bà mỗi người bồng một đứa. Có phải là rất tốt không?”

Bà ngoại Phùng cao hứng đáp: “Nói được thì phải làm được đấy!”

Anh nắm tay, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của bà cụ, giọng chắc nịch nói: “Có bao giờ con lừa bà bao giờ đâu. Vân Tịch chắc chắn là cháu dâu bà.”

Phùng Thiệu Sơn còn trêu chọc cho các bà đỏ mặt, cười tít mắt thêm một lúc nữa mới chịu đi. Khi đến tiệm, nụ cười trên môi cũng chưa hạ. Tiểu Phúc tử và mọi người thấy anh đến, lúc đi ngang còn cười với họ một cái.

“Tụ tập cái gì? Mau làm việc đi.”

Nhìn theo bóng lưng anh mà toàn thân bọn họ đổ mồ hôi, cả da gà cũng nổi lên. Tiểu Phúc tử không tin vào mắt mình, nói: “Mẹ! Mới sáng ra, anh Sơn đẫ đóng phim ma cho chúng ta xem sao?”

A Sướиɠ nuốt nước bọt “ực” một cái, đưa tay lau mồ hôi trên trán. “Mỗi lần anh Sơn cười, là tôi như bị trúng tà vậy. Cả ngày chả làm được gì nên hồn!”

“Mà sao hôm nay anh ấy vui thế nhỉ?”

A Nhiên không nhanh không chậm phổ cập cho cả hai tên ngốc này biết. “Hôm nay chị Vân Tịch lên máy bay về nước. Các cậu còn nói là sẽ ra sân bay đón chị ấy cơ mà?”

“Cậu nhắc tôi mới nhớ. Chị ấy đi Nepan, không biết sẽ mua quà gì về cho chúng ta nhỉ?”

Lưu Vũ từ trên tầng đi xuống, đúng lúc nghe được câu này của cậu ta. Hắng giọng nói: “Tôi thấy các cậu chỉ mong quà của cô ấy thì có.”

“Đâu có. Em muốn chị ấy về sớm để anh Sơn ngày nào cũng vui thôi chứ bộ!”

A Nhiên đứng bên cạnh, hừ một tiếng. Nheo mắt nhìn cậu ta, nói: “Coi như cậu biết điều. Nepan là một nơi nguy hiểm, sớm về thì tốt hơn.”

Lưu Vũ cũng gật đầu tán thành với cô ấy, giọng nghiêm túc nói: “Địa hình hiểm trở, các sự cố về máy bay cũng hay diễn ra. Tốt nhất là về sớm cho người khác đỡ lo.”

Tiểu Phúc tử hiếm khi nhanh nhạy, mặt gian gian, nhướng mày nhìn anh: “Người khác của anh nói là ai thế nhỉ?”

“Có phải là Dương Mẫn không? Cô ấy hôm trước túm chặt tay anh cầu cứu cơ mà!”

A Sướиɠ gật gù phụ hoạ, nói: “Đúng đúng!”

Đứng bên ngoài nhìn hai người này, A Nhiên chỉ biết lắc lắc đầu. Đến lúc biết được “người khác” đó là ai, chắc sẽ sốc lắm. Vũ ca chính là người cướp mất “người tình trong mộng” của các cậu đấy. Đáng thương cho hai kẻ ngốc này!

Dì Trần tháo rèm và ga trải giường của phòng Vân Tịch đem giặt. Chú Nghiêm đang đánh cờ với Quan Thành Chủ thấy cảnh này, không nhịn được hỏi bà.

“Tôi nhớ mấy hôm trước bà vừa giặt rồi mà?”

Quan Thành Chủ cũng nhớ, lên tiếng nói: “Cô giặt làm gì, chừng nào con bé về thay bộ mới là xong thôi.”

Sào treo hơn cao, bà mắc không đến. Chú Nghiêm thấy bà đang loay hoay cũng lại giúp đỡ, động tác thuần thục cứ như đã làm việc này rất nhiều lần rồi. Khuôn mặt lạnh tanh, không cảm xúc nói: “Bà không giặt mấy ngày cũng có sao đâu.”

“Các người là đàn ông sao mà hiểu được chứ. Với cả con bé thích ngủ áp mặt vào chăn màn, không giặt thường xuyên thì vi khuẩn làm hại da con bé thì sao?”

“Được rồi! Không nói lại bà, bà thương Vân Tịch nhất được chưa?”

Nghe tới đây, bà thở dài một hơi. Giọng không giấu được buồn, nói với ông: “Sau này con bé lấy chồng, tôi cũng muốn gả theo.”

Chú Nghiêm nhíu nhíu mày, khuôn mặt lạnh tanh xuất hiện vết nứt. Nhanh chóng phản bác: “Bà đã mấy tuổi rồi còn đòi gả theo? Thằng nhóc nhà lão già kia phải lo cho con bé chứ?”

“Tôi không thèm biết. Mốt nhất định tôi phải gả theo!”

“Còn tôi với thằng nhóc Bách thì sao?”

Bà không nói gì chỉ cười cười. Như nhớ ra gì đó, quay sang nói với ông. “Lát nữa tôi với ông đi mua thịt bò về nấu cho mềm, để mai con bé dậy là có canh thịt để ăn rồi.”

“Tôi không thèm. Bà thích thì nấu cho con bé ấy ăn đi.” Chú Nghiêm nói xong, liền ôm chậu vào nhà. Chỉ để lại cho dì Trần một cái bóng lưng cô đơn hờn giận.

Quan Thành Chủ thấy cảnh này liền tấm tắc trong lòng. “Tên Nghiêm Từ kia vậy mà cuối đời lại tìm được tình yêu cơ đấy. Ông có con trai, bạn già có tình yêu. Coi như trận này hoà vậy!”

Buổi trưa lúc đang kiểm tra xe cho khách, Phùng Thiệu Sơn đưa tay kiểm các mép của cửa xe, không hiểu sao lại bị cắt trúng tay. Vết cắt ngay lòng bàn tay, tuy không quá sâu nhưng máu chảy nhiều thấm ướt cả chiếc găng tay anh đang mang. Mọi người trong tiệm nháo nhào cả lên, Lưu Vũ vội vàng dắt xe đưa anh đến bệnh viện gần đó kiểm tra.

Đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra, bác sĩ tiến hành khấu vết thương, còn dặn dò không được để vết thương dính nước. Lưu Vũ chu đáo đăng kí tiêm phòng uốn ván cho anh. Miệng không ngừng nói: “Quái lạ! Vị trí ấy rõ ràng là rất trơn nhẵn, cậu còn là thợ có tay nghề cao. Không lý nào lại bị thương được?”

“Có khi nào là điềm báo xấu không? Tôi hay xem trên phim thấy người ta bị—”

Phùng Thiệu Sơn nhíu mày, cắt ngang lời Lưu Vũ, nói: “Cắt có tí thôi, đừng bù lu bù loa lên thế!”

“Cậu nói thì hay lắm. Vân Tịch trước khi đi, đã dặn tôi trông chừng cậu. Bây giờ cậu bị cắt trúng tay, còn may mấy mũi thế này….” Nghĩ tới công phu quyền cước của cô gái đó. Cậu ta “chậc chậc” mấy cái, đáng sợ quá đi!

Biểu cảm này của cậu ta làm Phùng Thiệu Sơn bật cười, tầm mắt anh dừng ở màn hình TV trên sảnh chờ. Trên TV đang phát sóng thời sự buổi trưa, người dẫn chương trình đang đưa tin chuyện nóng ngoài nước.

“Trưa nay, chiếc máy bay mang số hiệu DHC-6-300 Twin Otter đã rơi sau 18 phút cất cánh từ Pokhava khiến 10 người dân Nepan, 3 người mang quốc tịch Thái Lan, 2 người mang quốc tịch Anh và 4 người châu Á khác chưa rõ thông tin đã thiệt mạng. Nguyên nhân ban đầu được xác định là do thời tiết quá xấu, gây nhiễu sóng. Hiện tại lực lượng chức năng vẫn đang tích cực tìm kiếm. Chúng tôi mong sẽ không có thêm người thiệt mạng ở vụ việc đáng tiếc này…”

Cạch!

Tiếng điện thoại rơi trên sàn tạo ra một âm thanh thật lớn, người dẫn chương trình vẫn đang nói nhưng không câu nào lọt vào tai Phùng Thiệu Sơn. Lưu Vũ đưa bàn tay run rẩy nhặt lấy điện thoại rơi trên sàn.

Màn hình hiển thị khung chat của Phùng Thiệu Sơn và Vân Tịch. Cô gửi hình vé máy bay cho anh, còn làm nũng gửi cho anh một tin nhắn.

[Sao Nepan lại không có chuyến bay thẳng nhỉ? Em phải ngồi qua ba cái máy bay mới gặp được anh đó!]

Dòng chữ DHC-6-300 Twin Otter đỏ rực trên tấm vé sao mà chua chát thế….

Lần trước cô hỏi anh là có thích ngắm sao không, Nepan ngắm sao là tuyệt nhất. Không có nhà cao tầng hay dây điện cản trở tầm nhìn, cứ như chúng ta đang được ngồi giữa ngân hà vậy. Anh hứa với cô, đến mùa xuân nhất định sẽ cùng cô đến đó. Vậy mà giờ đây sao lại thế này cơ chứ..?

Phùng Thiệu Sơn hít sâu một hơi, tự ép bản thân mình bình tĩnh lại. Anh giật lấy điện thoại, bước chân nhanh chóng ra khỏi bệnh viện. Liên tục bấm gọi điện cho ai đó. Điện thoại vừa kết nối, anh đã gấp gáp nói: “Giúp tôi đến Nepan ngay bây giờ. Điều kiện gì cũng được!”

Anh bắt một chiếc xe taxi, nói với tài xế là đến sân bay Nam thành. Đang định đóng cửa xe đã bị Lưu Vũ ngăn lại. Cậu ta hốt hoảng nói: “Cậu định đi đâu?”

Phùng Thiệu Sơn dửng dưng đáp: “Nepan!”

“Cậu điên rồi! Bây giờ tất cả chuyến bay đến Nepan đều được phong toả. Cậu đến đó thì có ích gì, ở đây đợi tin tức đi!”

Anh không trả lời, đẩy tay cậu ta ra. Trước khi xe lăn bánh, chỉ kịp nói vài câu với Lưu Vũ.

“Đón tiểu Mặc giúp tôi, ở lại ăn cơm cho bà đỡ lo. Nhớ tưới nước cho hoa giúp tôi.”

Xe nhanh chóng chạy đi, Lưu Vũ chỉ có thể bất lực đứng nhìn chiếc xe kia chỉ còn lại một dấu chấm nhỏ. Rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng chiếc xe ấy nữa…

Vân Bách vội vàng đến sân bay, trợ lý theo sau cũng bị anh cắt đuôi từ lâu. Tất cả bạn bè, những mối quan hệ làm ăn, ngay cả nhà họ Thương anh cũng đã chai mặt hỏi qua một lượt về chuyện máy bay. Người có chuyên cơ thì đã đi tránh nắng ở đảo Nam Á, nhất thời không về kịp.

Nhân viên bán vé nghiêm túc, chuyên nghiệp không chút gấp gáp nói: “Xin lỗi chủ tịch Vân!”

“Toàn bộ chuyến bay đến Nepan đã bị hoảng lại do thời tiết xấu. Khi nào có chuyến bay, chúng tôi nhất định sẽ thông báo cho anh ngay. Mong anh thông cảm—”

Anh gấp gáp cắt ngang lời nhân viên, nóng nảy nói: “Tôi bao một chiếc đến Nepan là được. Máy bay thường, phi cơ, hay chuyên cơ riêng gì đó cũng được. Giá nào tôi cũng chi, điều kiện duy nhất là phải cất cánh ngay bây giờ!”

Nhân viên bán vé bị hành động này của anh doạ sợ, cả mặt cô ấy tái xanh. Chỉ sợ làm phật ý vị này là công việc sẽ mất, nhanh chóng đáp: “Vâng! Tôi sẽ liên hệ giúp anh ngay, anh có thể đến phòng chờ nghỉ ngơi. Khi có thông tin gì tôi sẽ thông báo!”

“Không cần! Tôi ở đây đợi là được!” Trong lòng Vân Bách bây giờ một phút cũng không đợi nổi.

Buổi trưa, lúc đang ăn cơm với khách hàng. Trợ lý Nam vội vã đến báo tin dữ cho anh. Bỏ lại khách hàng lớn, anh gấp gáp chạy đến sân bay. Bộ dáng chủ tịch đạo mạo, quần là áo lượt biến đâu mất. Anh giờ đây ngay cả áo vest cũng không biết đã vứt ở xó nào, áo sơ mi thì vạt trong vạt ngoài, còn cà vạt được nhét ở túi quần. Từng giây từng phút chả khác gì đang lăng trì anh, mắt không rời khỏi cô nhân viên trước mắt.

Chưa bao giờ anh hối hận về việc không mua chuyên cơ riêng thế này, mỗi cái nhíu mày của cô là anh lại cảm thấy bản thân mình thất bại. Em gái anh chưa rõ sống chết ra sao, anh lại đứng đây không thể làm gì khác ngoài chờ đợi.

“Chủ tịch Vân! Có một chiếc máy bay đã được bao trọn, sẽ cất cánh đến Nepan trong vòng mười lăm phút tới. Nhưng không biết người ấy có đồng ý ghép đôi không?”

“Cô đưa tôi lên máy bay trước, tôi sẽ thuyết phục họ.” Bây giờ mà đến Nepan, chắc chắn cũng là người có người thân bị tai nạn. Anh sẽ cố gắng thuyết phục họ, nhất định phải thành công.

Đoạn đường từ quầy công tác đến máy bay chỉ có vài phút nhưng trong đầu đã nghĩ đến biết bao nhiêu là tình huống. Ngay cả chuyện quỳ xuống van xin, anh cũng tình nguyện, dù bất cứ giá nào anh cũng phải đến được Nepan. Em gái quan trọng hơn tất cả những gì anh có, chỉ cần cô bình an là được.

Trời quả là không phụ lòng người anh trai tốt, ấy vậy mà khi vừa lên máy bay anh đã thấy Phùng Thiệu Sơn đang ngồi ghế ngay sát cửa ra. Anh âm thầm thở phào một hơi, chưa để anh bày tỏ xúc động gì. Phùng Thiệu Sơn đã lạnh giọng nói: “Nếu cậu không ngồi xuống thì cút đi, đừng bay nữa.”

Vân Bách ngoan ngoãn ngồi xuống, cơ phó nhắc nhở anh ta thắt dây an toàn xong xuôi, liền cung kính hỏi người đàn ông kia: “Chúng ta sẽ cất cánh ngay bây giờ. Mong hai vị ổn định chổ ngồi và thắt giây an toàn.”

Phùng Thiệu Sơn gật nhẹ đầu với anh ta, cửa buồng lái nhẹ nhàng đóng lại. Trên chuyến bay hiện tại chỉ có duy nhất sáu người đàn ông gồm: Phùng Thiệu Sơn, Vân Bách, cơ trưởng, cơ phó và hai nhân viên kĩ thuật. Không có bất kì ai khác, tiếp viên không, khách hàng lại càng không. Điểm đến của họ là khu vực xảy ra tai nạn máy bay, ấy là một điểm không ai muốn đến nhưng đó lại là nơi bắt buộc phải đi của cả hai người.

Sau mười ba tiếng bay thẳng, bọn họ cuối cùng cũng đáp xuống Pakhara. Từ đây đến hiện trường còn phải ngồi xe thêm hai tiếng đi đường nữa. Mỗi người mang một tâm trạng riêng nhưng họ không thể an ủi đối phương lấy một câu. Đại loại đơn giản như là: Mọi chuyện sẽ không sao đâu, sẽ ổn thôi. Vì chính bản thân họ cũng không tin được câu vô bổ ấy huống chi đến đối phương.

Đường đến hiện trường gập ghềnh khó đi. Hết vượt dốc đá rồi lại đến đồi cao. Từ trên cao bọn họ chỉ có thể nhìn thấy chiếc may bay rơi đã không còn nhìn ra hiện trạng lúc ban đầu. Một khối kim loại rắn chắc như thế còn nát bươm cả ra, huống chi là Vân Tịch của bọn họ chứ…

Khi đến nơi, bọn họ không thể vào thẳng hiện trường. Bắt buộc phải đến đồn cảnh sát địa phương để nhận dạng di vật trước, sau khi xác nhận mới được vào nhận thi thể.

Từng đợt bước chân nặng nề vang lên, chúng giống như là tiếng tù nhân đang kéo lê chiếc xích sắt trên chân mình vậy. Âm thanh chói tai, tâm hồn bồn chồn bất an. Là hai thứ lăng trì tâm trí người ta nhất.

Cảnh sát cẩn thận mở cửa phòng chứa di vật, ánh đèn vàng leo lét giữa căn phòng càng làm tăng thêm cảm giác não nề hơn. Trong phòng có hai chiếc bàn lớn được xếp lại gần nhau. Mặt bàn đầy túi bóng trong suốt chứa từng món di vật, tất cả đều được xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Ví tiền, giày da, đồng hồ, mảnh vỡ điện thoại, mảnh vải rách, cả gấu bông bị cháy một nửa,..và cả những thứ khác. Có cái mới, cũng có cái đã sờn. Mọi thứ đều đã đồng hành với chủ nhân trong những giây phút cuối đời mà ngay cả họ cũng không ngờ đến. Tuy không phải là vàng bạc, châu báu nhưng chắc có lẽ từ nay về sau, chúng sẽ mãi mãi trở thành kỉ niệm vô giá với những người ở lại.

Vị cảnh sát dùng tiếng Anh bập bẹ của mình họi bọn họ: “Trong số này có di vật của người nhà các vị không?”

Phùng Thiệu Sơn toàn thân run lẩy bẩy, chỉ tay vào ốp điện thoại đã bị cháy hơn nửa ở trên bàn, túi bóng đựng ví da đen cũng được anh cầm lên. Vân Bách cũng nhận ra chiếc ví này, đây là món quà sinh nhật anh đã mua tặng Vân Tịch. Bất chấp sự phản đối của vị cảnh sát, nhanh chóng mở nó ra. Khe đựng ảnh của chiếc ví có một tấm ảnh vẫn chưa cháy hết, đó là tấm ảnh gia đình bốn người đang vui vẻ, hạnh phúc…

Cả người Vân Bách đổ sụp xuống đất, nước mắt anh trào ra. Điên cuồng đấm vào nền đất lạnh băng phía dưới, miệng không ngừng gào thét.

“Không được! Các người trả lại em gái cho tôi. Mọi chuyện không phải là sự thật đúng không, các người hãy nói đi, hãy nói đi..”

“Biết thế tôi đã không cho nó đi rồi, em gái tôi ở đây cực khổ giúp người. Vậy mà sao không ai cứu giúp em gái tôi hết vậy. Tại sao….”

Vị cảnh sát kia và mấy người ở đội cứu hộ phải vất vả lắm mới đưa được Vân Bách ra ngoài. Bọn họ đã đưa anh đi rất xa mà tiếng hét đau thấu ruột gan vẫn vọng đến tận đây.

Phùng Thiệu Sơn đưa ngón tay cái nhẹ nhàng miết qua khuôn mặt non nớt của Vân Tịch trên tấm ảnh gia đình. Anh nở nụ cười chua chát, nhẹ giọng nỉ non: “Tình yêu của anh khi bé đáng yêu thế này. Sao bây giờ lại xấu tính vậy chứ, lại bỏ anh lại mà đi rồi..”

Vết thương ở lòng bàn tay của anh không biết đã nứt ra từ lúc nào, nước mắt hoà cùng máu tươi nhanh chóng làm nhoè đi khuôn mặt của cô bé trong tấm ảnh….

Đến lúc vị cảnh sát kia quay trở lại, vẫn dùng tiếng Anh không được tốt của mình hỏi anh: “Anh có quan hệ thế nào với chủ của di vật? Bọn tôi hỏi để làm thủ tục cho anh nhận thi.”

Phùng Thiệu Sơn ngẩng đầu, hai mắt đỏ au nhưng miệng vẫn nở nụ cười, nói với viên cảnh sát.

“Là đồ của vợ tôi.”