Mây Bay Ngang Núi

Chương 42

Buổi sáng tinh mơ của mấy ngày sau.

Khi mặt trời còn chưa lên hết, không khí vẫn còn se se cái lạnh của mùa đông. Bóng dáng của ba bốn người tập trung ở một ngôi mộ với vẻ mặt tràn đầy thành kính và thật tâm.

Chú Nghiêm đứng sau đám người, không dám nhìn thẳng. Vân Tịch đưa một cây nhang cho ông, nhẹ giọng nói: “Chú trốn ở đây làm gì? Không lên nói chuyện với anh chú sao?”

Thấy ông vẫn không nói gì, người cũng chẳng thèm động đậy chút nào. Cô nắm lấy tay ông, đặt nhang vào. Còn đẩy ông lên phía trước, mọi người ăn ý tránh ra hai bên.

Vân Bách vỗ vai ông một cái, cầm theo bó nhang rời đi. Quan Thành Chủ hiếm khi không mỉa mai, hất hất cằm về phía ngôi mộ trước mắt. Vân Tịch cũng nắm tay Phùng Thiệu Sơn đang cầm bó nhang đi về phía ngược lại.

Mọi người người rời đi, chỉ còn lại bóng lưng đơn độc của người đàn ông.

Mộ phần của Vân Trạch Huy được an táng tại ngọn núi nhỏ ở khu thành Bắc. Phong cảnh nơi đây yên bình, lặng lẽ rất thích hợp để dừng chân khi cuối đời. Không khí trên cao, ngập tràn mùi sương sớm cùng với mùi nhang trầm lắng. Làm cho tâm hồn con người ta cũng thả lỏng thoải mái hơn.

Phùng Thiệu Sơn và Vân Tịch cắm hết số nhang trên tay cho những ngôi mộ xung quanh. Hai người tay trong tay, chậm rãi đi bộ dọc theo hàng rào bảo vệ của ngọn núi. Từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố phía dưới đang ngập trong sương mù, mơ mơ ảo ảo.

“Lúc nãy em thấy anh khấn rất thành tâm. Bộ định xin ba em cho trúng thêm vài cái hợp đồng nữa sao?”

Phùng Thiệu Sơn dở khóc dở cười, đưa tay búng trán cô một cái, nói: “Đầu óc em suy nghĩ gì thế hả?”. Thoáng ngừng một lúc, anh lại nói: “Tiền bạc với anh không quan trọng. Tầm thường!”

“Nói đúng hơn là anh đâu có tiền.”

Vân Tịch đắc ý, khoái chí nhìn anh bị câu nói này của cô làm cho cứng họng. Ai dè tên này chỉ dừng lại vài giây, liền thoải mái nói: “Sao? Em chê ông đây nghèo?”

“Nếu đúng thì sao hả?” Cô đưa hai tay vòng qua cổ anh, điệu bộ lém lỉnh.

Anh vòng tay khoá chặt eo cô, lưu manh nói: “Ông đây không những nghèo mà còn mặt dày. Gặp được cái mỏ vàng như em, đừng hòng đá đít được ông đây!”

Mấy lời này của Phùng Thiệu vô tình lọt vào tai của các bà lão đang nghỉ ngơi ở đình nhỏ gần đấy. Các bà lão lắc đầu, dùng ánh mắt không mấy thiện chí nhìn theo bóng lưng anh. Có người nhịn không được, nhỏ giọng nghị luận.

“Thằng nhóc này chỉ được cái đẹp mã, còn bên trong thối tha..”

Thấy có người đã lên tiếng, các bà liền nhao nhao lên tiếng: “Đúng đó! Có đẹp nhưng không có tiền. Sau này, chỉ có thể cạp đất mà ăn!”

“Thà cứ quen người xấu nhưng có tiền. Tắt đèn rồi ai cũng như ai thôi.”

Mấy bà lão tụm đầu lại, càng nói càng không nể nang gì. Đôi trai gái kia đã nắm tay đi xa không thể nghe được, nhưng nhị vị phụ huynh của họ đang hút thuốc bên phía ngoài đình nhỏ thì lại nghe không sót một chữ.

Vân Bách mím môi cố gắng nhịn cười. Từ khi em gái anh và Phùng Thiệu Sơn yêu nhau, địa vị của anh ngày càng giảm sút. Hiếm khi có người cùng ghét cậu ta, nếu không phải có chú Quan ở đây, chắc chắn anh sẽ vào trong đó nói xấu cậu ta cùng bọn họ.

Vị huynh còn lại không ai khác chính là Quan Thành Chủ. Mấy lời của bà cô đó nói, ông cũng nghe được. Thằng nhóc đó vì lấy lòng con bé kia mà lời nào cũng dám nói. Không giống như ông, máu lạnh vô tâm. Chưa vì ai mà lại xuống nước như thế, có lẽ là giống mẹ nó chăng?



Lưu Vũ đưa tiểu Mặc và bà ngoại Phùng đến nơi, Phùng Thiệu Sơn và mọi người vẫn chưa viếng mộ về. Dì Trần đang bận nấu ăn, Sở Tích liền thay bà ra mở cửa. Không hổ danh là cái đuôi nhỏ của Vân Tịch, vừa vào cửa đã vội hỏi ngay.

“Chị Vân Tịch đâu rồi ạ?”

Sở Tích cúi người, đưa tay xoa đầu cậu nhóc, vui vẻ nói: “Chị Vân Tịch của nhóc chưa về đâu. Lâu rồi không gặp, nhóc đã cao hơn rồi.”

Lưu Vũ khoanh tay, tựa người vào cửa. Nhìn cô gái trước mắt, không nhịn được châm chọc, nói: “Chứ không lẽ lại lùn như cô?”

Cô ghét nhất là tên này ỷ bản thân cao một chút lại chê người khác lùn. Bản thân cô không thấp, nhưng so với tên đàn ông cao tám thước này thật sự không đáng vào đâu. Mỗi lần gặp mặt không lấy chiều cao của cô ra trêu chọc, thì cũng là lôi thân phận minh tinh của cô ra mỉa mai.

Vì thế, Sở Tích không thèm cho anh một ánh mắt, xoay người vào trong. Đám người ở tiệm sửa xe và Triệu Kiến Toàn cũng đến. Khi tới bọn thấy Lưu Vũ chẳng khác gì hòn đá chặn cửa của nhà Vân Tịch. Nhanh chóng ép anh sang một bên, không thèm quan tâm tiến vào cửa.

Đôi bạn tiểu Phúc tử và A Sướиɠ trông thấy Sở Tích, tranh nhau chào hỏi.

“Chị Sở Tích!”

“Đến rồi sao? Mau ăn trái cây đi.” Cô ấy đang bưng dĩa trái cây từ trong bếp ra, đã thấy người đàn ông lạ mặt kế bên bọn họ. Kẻ đáng ghét lại chẳng thấy đâu.

Triệu Kiến Toàn biết Vân Tịch không phải là người đơn giản, nhìn ngôi nhà này từ phía ngoài tuy chẳng có gì đặc biệt nhưng vào trong liền thể hiện được đẳng cấp của chủ nhân của nó. Từ kiến trúc tinh hay nội thất xa hoa cũng không thể nào diễn tả hết được vẻ đẹp diễm lệ của căn nhà này.

Hết bất ngờ vì căn nhà, anh ta lại trông thấy minh tinh Sở Tích đang ngồi trên sô pha chơi với tiểu Mặc. Lưu Vũ đi ngang qua bị anh ta níu lại, hỏi: “Lần đầu tôi gặp được minh tinh ở ngoài đời đó. Hơn nữa còn là Sở Tích!”

“Sao? Đẹp quá nên mê rồi?”

Triệu Kiến Toàn đang nói hăng say nên không phát hiện ra giọng điệu âm dương quái khí của người kế bên. Anh ta thấy Lưu Vũ không nói gì, liền chủ động tiến tới chào hỏi Sở Tích.

Phùng Thiệu Sơn về đến nơi, bắt gặp khuôn mặt đen như đít nồi của bạn thân. Anh nhìn theo thì thấy được: Sở Tích đang cười cười nói nói với Triệu Kiến Toàn. Xem ra anh đã bắt được cái đuôi của tên này rồi, giấu cũng kĩ quá đấy.

Phịch!

Túi trái cây trên tay của bà ngoại Phùng rơi xuống đất, tạo ra tiếng. Phùng Thiệu Sơn vội vàng ra xem thì thấy được bà ngoại đang nhìn chằm chằm người đàn ông kế bên Vân Bách. Vân Tịch đang nhặt trái cây rơi dưới đất, lắc lắc đầu nhìn anh.

Dường như cảm xúc bất ngờ đã qua đi, bà ngoại Phùng mất vài phút mới tìm lại được tiếng nói. Giọng bà có chút đè nè, nói: “Tôi muốn nói chuyện với cậu. Không biết bây giờ cậu có thời gian không?”

Quan Thành Chủ nhìn bà gật đầu. Vân Bách mở cửa thư phòng kế bên mình. Lễ phép nói với hai vị trưởng bối trước mắt.

“Thư phòng này yên tĩnh. Bà với chú Quan có thể vào đây, từ từ nói chuyện ạ.”

Vân Tịch đưa mấy trái cam trên tay cho Vân Bách. Cô đỡ bà ngoại Phùng đi vào phòng, còn thấp giọng nói: “Có chuyện gì thì bà cũng phải bĩnh tĩnh, đừng nóng giận quá.”

“Con nhóc này! Còn đợi đứa trẻ là con nhắc nhở sao?”

Thấy bộ dạng vui vẻ của bà, Vân Tịch âm thầm thở phào một hơi. Lúc đi ngang qua Quan Thành Chủ, cô thấp giọng nói: “Chú đừng chọc giận bà đấy nhé!”

Cửa thư phòng khép lại. Trong phòng yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được. Quan Thành Chủ lên tiếng, phá tan bầu không khí yên lặng này. Dùng giọng điệu nghiêm túc, nói với bà ngoại Phùng.

“Dì là bà ngoại của Thiệu Sơn ạ?” Nhìn cử chỉ của bà lão này, ông ta có thể đoán được đây chính là bà ngoại của Phùng Thiệu Sơn mà Vân Tịch hay nhắc đến.

“Đúng! Nó là cháu ngoại của tôi.”

Nghe ra được giọng điệu cứng rắn của bà, theo bản năng dè dặt hỏi: “Vậy còn mẹ của—”

“Trước khi nói đến con gái tôi, cậu cho tôi hỏi một câu. Cậu tên là Quan Thành sao?”

Quan Thành Chủ thật sự bất ngờ. Tên thật của ông ta là Quan Thành, một chữ Chủ thêm vào đuôi là đại diện cho hai thứ ông ta nắm giữ năm xưa.

Một là bang chủ của Hắc Long bang,

Hai chính là toàn bộ đảo của Hải thành đều thuộc chủ quyền của ông ta.

Người thật sự biết cái tên này không nhiều, ngay cả hai anh nhà Vân Tịch cũng không hề hay biết.

Vậy mà bà lão trước mắt lại có thể nói chính xác cái tên ấy. Năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ của Phùng Thiệu Sơn thật sự là ai?

Sự tò mò bao trùm lên cả người ông, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt bà lão. Nắm tay bà, nhẹ giọng nói: “Dì à! Chuyện năm xưa dì có thể kể lại cho tôi biết được không?”

Bà ngoại Phùng không nhìn ông, ánh mắt hướng về phía cửa sổ. Giọng nói của bà nhẹ nhàng còn mang âm hưởng đời trước, xoáy người nghe vào câu chuyện xưa.

Ông bà ngoại Phùng chỉ có một người con gái là Phùng Nhã Di. Sau khi ông ngoại Phùng mất, bà một tay nuôi lớn con gái nên người. Tuy không có nhiều tiền nhưng bà vẫn lo cho con gái học hành tử tế. Đến khi được mười tám tuổi, Phùng Nhã Di theo bạn bè lên thành phố lớn đi làm.

Người trẻ háo thắng, xông xáo như Nhã Di rất nhanh đã tìm được một công việc ổn định ở thành phố. Mỗi tháng đều đặn đều gửi tiền về cho mẹ ở dưới quê.

Mọi chuyện cứ trải qua như thế được hai năm, cho đến một ngày con gái của bà đột ngột trở về quê. Bà có gặng hỏi mấy lần nhưng cũng chỉ nhận được câu trả lời qua loa lấy lệ của cô. Lúc đầu bà cũng không để ý nhiều, con gái lâu ngày trở về tất nhiên là bà rất vui vẻ, chuyện này cũng quăng ra sau đầu.

Hai tháng sau, bà ngoại Phùng quan sát thấy con gái ngủ rất nhiều. Thấy bà giặt đồ cũng muốn nôn. Trong lòng bà cũng nghi ngờ nhưng cũng vội vàng bác bỏ. Con gái ngoan ngoãn như thế, không thể nào có thai được. Cho đến một ngày, con bé theo bà ra ruộng gom lúa thì lại đột ngột ngất xỉu.

Hù bà một phen hú vía, lúc lương y đến khám cho nó xong xuôi. Nhân lúc không có ai xung quanh liền thì thầm nhỏ vào tai bà: “Con bé là do thiếu máu khi mang thai dẫn đến ngất xỉu. Bà cho ăn đồ bổ máu nhiều vào, cũng bớt làm việc nặng lại tự nhiên sẽ đỡ thôi.”

Bà ngoại Phùng như không tin vào tai, còn hỏi lại vị lương y đó: “Con gái tôi mang thai sao?”

“Được ba tháng rồi. Thai nhi cũng rất ổn định.”

Tiễn vị lương y đó đi xong, bà chẳng thiết tha làm việc gì nữa, chỉ ngồi cạnh giường nhìn chằm chằm vào con gái của bà đang nằm trên giường. Phùng Nhã Di vừa tỉnh lại, đã đưa tay đặt lên bụng, gấp gáp quay sang hỏi bà.

“Mẹ! Đứa bé có sao không?”

Mọi hi vọng của bà như bị dập tắt, hai mắt bà mờ đi vì nước ở trong mắt cứ trào ra. Thật sự bà muốn đánh cho đứa con này một trận nhưng lại không nỡ ra tay. Dù sao Nhã Di cũng là đứa con mà bà yêu thương nhất.

“Cha của đứa bé là ai? Nhã Di mau nói cho mẹ biết?”

Nhã Di bị bà hỏi đến như thế sợ hãi đến mức không dám trả lời, chỉ liên tục nói: “Con xin lỗi mẹ! Mẹ đừng hỏi đến cha của đứa bé có được không?”

“Tôi không hỏi cô ba của đứa bé cũng được thôi. Đi với tôi lên trạm xá.”

Nghe mẹ mình nói như thế, cô lắc đầu nguầy nguậy. Quỳ thụp xuống đất, khóc lóc cầu xin bà: “Con cầu xin mẹ đừng bắt con bỏ con của con. Mẹ ơi! Con xin mẹ mà…”

“Không có khóc lóc gì hết. Bây giờ cô không chịu nói cha đứa bé, cũng không chịu đi trạm xá. Người ngoài mà biết thì tôi biết giấu mặt vào đâu đây? Hả?”

Khi kể đến đây, một giọt nước mắt từ trên khoé mắt bà chảy xuống. Quan Thành Chủ lấy ra khăn tay đưa cho bà nhưng bà lại từ chối. Kéo ống tay áo thấm thấm giọt nước mắt.

“Cậu có biết chuyện gì xảy ra tiếp theo không?”

Sau hôm đó, không ngày nào là bà không lấy nước mắt rửa mặt. Nhã Di thấy mẹ mình như thế cũng xuống nước, nói hôm sau sẽ cùng bà đi trạm xá. Vậy mà hôm sau khi bà về tới nơi thì thấy con gái đang định thắt cổ tự sát. Lúc ấy bà quỳ thụp xuống đất, lạy lục van xin cô đừng nghĩ bậy, có gì ngồi xuống từ từ tính. Cuối cùng con gái cũng nghe lời, nguyên đêm đó hai người thức thu dọn hành lý. Trời vừa rạng sáng đã bắt chuyến xe đi Nam thành, rời xa quê hương.

Rồi Phùng Thiệu Sơn được sinh ra. Thằng nhóc này cứ như biết được tình huống của bản thân vậy, không bao giờ hỏi bà và mẹ cậu về chuyện ba của cậu là ai. Vẫn cứ thế lớn lên trong vòng tay của mẹ và bà ngoại. Chuyện cứ thế cũng đã giấu được tận hai mươi năm, đến lúc mẹ cậu sắp qua đời mới nói cho bà biết chuyện về ba của Phùng Thiệu Sơn.

Phùng Nhã Di nằm trên giường bệnh, giọng nói suy yếu: “Ba của Thiệu Sơn tên là Quan Thành. Ông ta là một người quyền lực, con sợ ông ta sẽ bắt con bỏ đứa bé. Khi biết bản thân có thai, con đã bỏ chạy về quê. Đến lúc này con chỉ có thể nói với mẹ như thế, sau này nếu lỡ Thiệu Sơn có hỏi thì mẹ hãy nói với nó. Con của con có cha, nó không phải là kẻ không cha như lời người ta nói….”

Rồi cứ thế Phùng Nhã Di nhắm mắt, lìa xa cõi đời..

Câu chuyện xưa đến đến đây cũng đã kết thúc, không ai có thể biết năm xưa như thế nào mà Phùng Nhã Di có thể lên giường với Quan Thành Chủ? Cũng chưa có ai có thể trả lời câu hỏi vì sao bà ấy lại biết được tên thật của Quan Thành Chủ?

E là mọi câu trả lời cũng chỉ có mình Phùng Nhã Di biết.

Bà ngoại Phùng kể xong câu chuyện, đứng lên muốn rời khỏi phòng. Quan Thành Chủ liền lên tiếng ngăn bà lại, giọng nói có chút khàn: “Con xin lỗi dì! Là con không biết có thằng bé, con cũng không biết mẹ thằng bé là ai. Mấy chục năm nay con vẫn không hề hay biết gì. Cho đến gần đây, gặp được thằng bé con mới biết…”

“Cậu không biết cũng không có lỗi. Nếu muốn xin lỗi, hãy đến trước linh vị của Nhã Di mà cúi đầu. Thiệu Sơn là cháu của tôi, chăm sóc nuôi nấng nó là chuyện đương nhiên.”

Thấy Quan Thành Chủ còn định nói gì đó, bà ngoại đã lên tiếng đánh gãy lời ông: “Tôi nói với cậu những lời này coi như là hoàn thành tâm ý của con gái tôi. Lát nữa, tôi cũng sẽ nói với Thiệu Sơn.”

“Còn việc nó nhận cậu hay không tôi cũng không biết được. Nhìn cậu cũng đàng hoàng thế này, chắc sẽ không như mấy tên côn đồ ép người trong TV đâu nhỉ?”

Quan Thành Chủ nghe mấy câu này của bà, có chút chột dạ, chỉ biết cúi thấp đầu. Lâu lắm rồi mới có người dám nói chuyện kiểu này với ông. Bà nói câu nào thì lại làm ông có cảm giác như đứa trẻ làm sai, bị cô giáo khiển trách. Chỉ có thể lắng nghe chứ không làm gì khác được.

Mắt ngó thấy bà có vẻ đã mắng xong, ông liền dịu giọng nói: “Dì mắng câu nào cũng đúng. Con sẽ không ép thằng bé điều gì cả, dì cứ yên tâm đi.”

Nghe được lời này của ông, bà ngoại Phùng liền hừ một tiếng. Gật gật đầu, nói: “Xem như cậu biết điều. Đừng để sự tôn trọng tối thiểu mà nó cũng không cho cậu được. Như thế thì xấu mặt lắm đấy!”

Cửa phòng mở ra, Vân Tịch đang áp tai nghe lén cũng xém tí bật ngửa. Phùng Thiệu Sơn nhanh tay lẹ mặt đã túm chặt tay cô lại, tránh tình huống xấu mặt xảy ra.

Cô khoác tay bà ngoại Phùng vừa đi vừa hỏi nhỏ: “Không có chuyện gì xảy ra chứ bà?”

“Chỉ là nói chuyện thôi thì có chuyện gì xảy ra được chứ? Con nhóc nhà con, đứng ngoài cửa nghe lén ta nói chuyện sao?”

Vân Tịch bị bà cốc đầu, giả vờ kêu đau hòng nhõng nhẽo với bà: “Con chỉ là sợ bà nói không lại thôi.”

“Bà đây mắng Phùng Thiệu Sơn từ nhỏ đến lớn đấy! Dăm ba ông già như cậu ta sao làm khó được bà!”

Cô hùa theo, bật ngón cái, vuốt mông ngựa làm cho bà lão càng cao hứng hơn.

Còn bên phía Phùng Thiệu Sơn bên này. Quan Thành Chủ ra cửa đã nhìn thấy con trai, còn chưa kịp lên tiếng, thằng bé đã quay đầu bỏ đi. Vân Bách tiến đến, nghiêm túc nói với ông.

“Chú tìm cơ hội nói rõ ràng với cậu ta là được. Cậu ta là người trọng lễ nghĩa, khi biết chuyện ít nhất cũng không lạnh nhạt với chú như bây giờ nữa.”

Anh không biết quá nhiều chuyện nhưng quan sát biểu hiện hôm nay của mấy người này, anh cũng phần nào hiểu được. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện gia đình người ta, anh cũng chỉ có thể góp ý vài câu chứ không thể nào xen vào được. Nể mặt ông ấy là bạn của ba anh, anh sẽ kêu em gái giúp họ có cuộc nói chuyện đàng hoàng.

Trước lúc ăn, anh kéo Vân Tịch vào một góc. Thấy không có ai xung quanh, anh liền thấp giọng nói: “Em kêu cậu ta lát ăn xong thì đến sân sau gặp anh nói chuyện một lát.”

“Anh có chuyện gì muốn nói với anh ấy vậy?”

Điệu bộ này của em gái là định không buông tha. Anh liền vơ đại một cái cớ, nói: “Có mấy người bạn muốn hợp tác làm ăn với cậu ta.”

Nheo mắt nhìn anh trai-kẻ chưa bao giờ nói dối này biểu hiện cũng kém quá đó. Nhớ đến chuyện gì đó, cô liền ra vẻ bí ẩn, cười nói: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ giới thiệu. Em có một bất ngờ lớn, lát nữa sẽ cho anh biết.”

Nghe em gái nói thế, không hiểu sao trong lòng Vân Bách lại có cảm giác kì quái không yên.

Lát sau, trên bàn tròn lớn xếp mười bốn chiếc ghế. Tiểu Mặc đếm tới đếm lui vẫn là mười bốn cái, cậu nhóc liền chạy quanh nhà đếm xem coi có bao nhiêu người. Khi chạy đến cầu thang, thấy Quan Thành Chủ đang bước xuống.

Cậu nhóc nhìn thấy ông, liền dè dặt hỏi: “Có ai ở trên lầu nữa không vậy chú?”

Giọng nói non nớt của cậu nhóc làm chân mày đang cau lại của ông giãn ra. Cúi người xoa đầu cậu nhóc, cười nói: “Trên lầu không còn ai đâu nhóc! Mà cháu là con ai thế?”

“Cháu là em của anh trai cháu. Anh trai cháu là bạn trai của chị Vân Tịch.”

Quan Thành Chủ nhớ đến lời kể của bà ngoại Phùng không nhắc đến chuyện Phùng Nhã Di có tái giá. Vậy thì thằng nhóc này từ đâu ra?

Tiểu Mặc nhìn quanh thấy anh trai đang tiến lại đây, liền hào hứng chỉ tay về phía ấy.

“Đó là anh trai cháu!”

Phùng Thiệu Sơn nhíu mày nhìn tiểu Mặc đang ở cùng với người đàn ông. Anh vẫy tay, cậu bé liền chạy lại ôm chân anh. Ngồi xuống, lau mồ hôi trên trán cho cậu nhóc, lạnh giọng nói: “Đếm ghế xong chưa mà lại chạy ra đây nói chuyện với người lạ?”

“Anh không cho em lên lầu, em cũng không biết có bao nhiêu người nên em mới hỏi chú đó.”

“Anh kêu em đếm ghế, chứ không phải đếm người.”

Cậu nhóc liền buông chân anh ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đếm số người thì có thể biết được anh Lưu Vũ có xếp dư ghế hay không đó nha! Em sẽ giúp anh trai, “bẻ” lại anh ấy.”

“Là “chỉnh” lại. Em học ai từ “bẻ” đó thế hả?” Thằng nhóc này hiếu động. Năng lực bắt chước thì khỏi phải bàn tới, nhất định là có ai nói từ này rồi ** cậu mới học theo đây mà.

Cậu nhóc biết anh trai thế là giận dữ rồi, liền nhanh chân chạy đi. Trước khi đi, còn ngoái đầu lại nói: “Em đã hứa với chị Sở Tích là không nói tên của chị ấy ra rồi! Anh đừng hòng biết.”

Sau này nhất định trẻ con nhà anh sẽ không cho dính dáng gì đến cô ta nữa. Người gì mà lại dụ dỗ trẻ con nói bậy bạ thế kia.

Phùng Thiệu Sơn cất bước định rời đi, người phía sau lưng chợt cất tiếng.

“Lát nữa…tôi với con nói chuyện riêng một lát được không?”

Bước chân anh khựng lại, nãy giờ ông ta không lên tiếng, anh cứ tưởng ông ta đi rồi. Định rời đi, nhưng nhớ lại lời Vân Tịch vừa nói với anh lúc nãy.

“Có chuyện gì cũng phải nói chuyện với chú ấy cho rõ ràng. Dù anh quyết định thế nào em cũng sẽ ủng hộ anh hết mình.”

Anh quay đầu nhìn ông ta, gật đầu nói: “Được.”

—-

Tác giả: Tui chỉ xin nghỉ lễ một ngày thôi, hôm nay đã đăng truyện rồi nè ^^

Mọi người nghỉ lễ ở nhà, có ai hóng truyện của tui hong?