Mây Bay Ngang Núi

Chương 21

Máu tuông làm lấm tấm lên cả chiếc áo hoa màu xanh ngọc bích của Vân Tịch, Phùng Thiệu Sơn lên phòng lấy áo khoác bọc cô lại, thay cô đội mũ bảo hiểm. Cái nón này cùng kiểu với anh, chỉ khác màu, hôm trước vô tình thấy trên đường nên anh mua, bây giờ mới có cơ hội dùng tới.

“Lên xe đi em.” Phùng Thiệu Sơn khởi động xe, giúp cô hạ luôn đồ gác chân phía sau.

“Đi đâu mà đi, tôi muốn về nhà thay áo.” Vân Tịch ảo não không thôi, cái áo này cô mới mặc hôm nay, không biết có giặt ra không nữa.

“Tôi đưa em đi mua áo mới.” Nhìn mặt ai kia không khác gì cái bánh bao chiều, anh bật cười.

Vân Tịch đưa mắt đảo lên đảo xuống, cái gu thời trang này của anh không hợp với cô đâu: “Tin nổi không trời, tôi không thích đồ một màu giống anh đâu.”

“Yên tâm đi, em hợp với đồ màu sắc.”

Vân Tịch với lợi thế chân dài nhanh chóng lên xe, cái yên này cũng quá thử thách rồi, ai mà mét rưỡi e là khó khăn lắm.

“Anh cũng nên mặc nhiều màu vào.” Đây là góp ý chân thành, cô hầu như chỉ thấy anh mặc đồ tối màu thôi.

“Người đẹp mặc đồ gì cũng đẹp, tôi mặc một màu đen cũng đủ nổi bật rồi.” Anh dù sao cũng là đàn ông, chưa kể còn tiếp xúc nhiều với dầu nhớt nên chủ yếu mặc màu đen cho sạch.

“Anh cũng biết người biết ta ghê ha, chứ không phải vì anh đen nên không dám mặc màu sắc hả?”

Vân Tịch láu cá đắc ý nhìn anh, Phùng Thiệu Sơn thấy cảnh này qua gương chiếu hậu khóe môi câu lên.

Anh đánh lái rẽ vào con đường gần trường đại học Bách Khoa, lần trước đi ngang đây anh để ý thấy trong khu này có một tiệm quần áo nữ, đặc biệt toàn là hoa rất hợp với Vân Tịch.

“Tới rồi. Có điều không nhiều hoa bằng tiệm của em thôi.” Anh dừng xe, quay lại phía sau nhìn Vân Tịch, không biết cô nhóc này có thích hay không nữa.

“Nếu em không thích tiệm này, chúng ta lại đi tiếp, cuối đường còn một tiệm nữa.”

Thật ra mỗi lần gặp Vân Tịch cô toàn mặc áo hoa, váy hoa nên cứ nhìn thấy tiệm quần áo treo nhiều họa tiết hoa đều nhớ đến cô, hiện tại đúng lúc cần dùng đến.

“Vào xem thử, mà hay để ý đồ con gái thế không phải là-’’ Vân Tịch ý vị sâu xa nhìn anh.

“Vân Tịch!” Hai chữ này anh nghiến răng nghiến lợi, mày cau cả lại.

Ha, lại bắt đầu tức giận rồi đấy, “Được rồi tôi chỉ giỡn tí thôi.”

Cả hai vừa vào cửa đã có nhân viên ra tiếp đón. Mau nhìn hai người này mà coi--nam thì lạnh lùng, hormone nam ngập tràn, nữ thì dịu dàng, mong manh. Khỏi phải nói đây chính là tổ hợp mang tính sát thương cao nhất.

Không những nhân viên mà các cô gái có mặt trong tiệm cũng đã chú ý đến phía này, người ta trông thế mà lại nhẹ nhàng chăm sóc đưa bạn gái đến đây lựa quần áo.

Nghĩ tới bạn trai suốt ngày chơi game, kêu đi ăn còn khó huống chi mà đi lựa quần áo của mình là chán không buồn nói.

Vân Tịch xin rút lại câu gu ăn mặc của Phùng Thiệu Sơn có vấn đề, quần áo ở đây—từng dãy áo sơ mi được xếp ngay ngắn chỉnh tể, chân váy dài và váy hoa đều là màu nhạt thật sự là quá đúng ý cô, chưa kể chất liệu cũng rất tốt.

“Em gái, da em trắng thế này mặc mẫu nào cũng xinh cả.”

“Chị gái xinh đẹp thế này nên ra cửa đón khách, em sẽ tự lựa.” Vân Tịch nói không chưa đủ còn kèm theo nháy mắt, làm nhân viên bán hàng đỏ hết cả mặt.

Đã là con gái ai cũng đam mê váy vóc, Vân Tịch cũng không ngoại lệ, cô rất thích mua áo quần nhưng không thích hàng hiệu. Lúc còn ở Mỹ, cô còn thường xuyên đi dạo các cửa hàng đồ cũ, anh trai theo cô đi lựa đồ cũng không nhịn được than ngắn thở dài vì sự lâu lắc của Vân Tịch.

Lần này cũng không ngoại lệ, Phùng Thiệu Sơn nhìn cô so sánh màu xanh bơ và màu xanh lá mạ, rồi đến màu hồng nhạt và màu hồng đất. Đối với anh hai màu này chả khác biệt là bao nhưng cô nhóc này suy nghĩ rất lâu, khuôn mặt cô khi tập trung suy nghĩ gì đó rất thú vị, lúc thì chu môi, khi thì nheo mắt, có lúc lại chăm chăm vào mẫu áo trên tay người khác, chỉ đợi người ta vừa bỏ xuống là cầm lên xem ngay.

Con gái đúng là sinh vật khó hiểu nhất hành tinh mà.

Vân Tịch cuối cùng cũng lựa xong, cô quăng ra sau tai việc chỉ cần mua một chiếc áo để thay. Cô lựa được ba cái áo sơ mi hoa, chân váy và cả hai chiếc váy hoa dáng dài. Cầm đống đồ trên tay mà cô thỏa mãn không thôi. Tầm mắt cô vô tình chạm với đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh trong không trung.

“Ngại quá tôi lựa lâu quá hả?” Anh không lên tiếng làm cô quên mất tiêu anh luôn.

“Không sao, tôi để ý bên kia có mẫu khá giống với cái em đang mặc, để tôi đi lấy cho.”

Phùng Thiệu Sơn vừa vào tiệm đã chú ý đến chiếc váy này, anh lấy váy đưa cho cô, nhẹ nhàng nói: “Đi thử hết đi, màu này hợp với em lắm.”

Vân Tịch cảm động không thôi, anh đúng là người tốt không những đợi cô lựa đồ, mà giờ đây anh còn bày ra trận thế tiếp tục đợi cô thử hết đống đồ trước mắt này. Địa vị của anh nhanh chóng tăng hạng trong lòng Vân Tịch, vui vẻ nhận lấy thêm chiếc váy anh đưa, nhanh chóng đi thử.

Phùng Thiệu Sơn xứng đáng với danh hiệu bạn trai mẫu mực, anh không xem điện thoại cũng không đọc báo. Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào phòng thử đồ của Vân Tịch, cứ như là bảo vệ canh chừng cửa cho cô.

Như lời chị bán hàng nói, Vân Tịch vóc người cao ráo, da thịt trắng nõn thật sự là mặc gì cũng đẹp mắt. Mỗi lần cô thay một bộ đồ mới bước ra là y như rằng khi ra ngoài đều nhận được một cơn mưa lời khen.

Khỏi phải nói, Phùng Thiệu Sơn hãnh diện biết bao, cứ như là người ta khen anh không bằng.

“Đẹp lắm, em vào thử luôn chiếc váy lúc nãy đi.”

Khi nhận chiếc váy này từ tay anh Vân Tịch không chú ý, giờ mặc lên mới biết vạt váy dài đến giữa đùi non của cô, vết sẹo bỏng khi có khi không hiện lên dưới làn váy.

Phùng Thiệu Sơn nói đúng, chiếc váy này thật sự hợp với cô…nhưng vết sẹo trên đùi không thể nào che được.

Vân Tịch đưa tay chạm vào vết sẹo, đáng lẽ nó sẽ còn kinh khủng hơn thế này nhiều. Lần đó là lần cô phát bệnh nặng nhất, cô đã định đổ nước sôi lên cả người mình chả khác gì người điên mất trí. Nếu không có Vân Bách ngăn cản thì nó sẽ còn ghê rợn hơn bây giờ, vệt sẹo bỏng trên tay anh trai cô cũng từ đây mà ra.

Vân Tịch mặc lại chiếc váy dài vừa thử lúc nãy, ra khỏi phòng thử đồ, đưa cho nhân viên chiếc váy ngắn màu xanh ngọc kia, cô cười nói.

“Thanh toán mấy chiếc kia cho tôi, còn cái này thì không cần.”

“Bạn trai em đã thanh toán hết rồi.”

“Chiếc váy kia em không thích sao?”

Phùng Thiệu Sơn thấy cô thử chiếc váy cuối cùng ấy lâu hơn những chiếc khác, khi đưa cho nhân viên vẫn còn chưa kéo dây kéo đàng hoàng, chắc chắn Vân Tịch đã thử qua. Anh để ý mấy món cô đã chọn đều là chân váy dài hoặc là quần tây ống đứng, anh chưa thấy cô mặc đồ ngắn bao giờ.

“Chỉ là không hợp thôi, tôi chuyển tiền qua Zalopay cho anh nhé.”

“Không cần tiền của em, muốn đi lựa tiếp không?”

“Anh đúng là người tốt, anh trai tôi còn chưa bao giờ đợi tôi lâu thế đâu.”

“Thế đi xem tiếp nhé.”

Cô nhóc này lúc nào cũng phát thẻ người tốt cho người khác một cách dễ dàng

Vân Tịch lắc đầu nhìn anh: “Tôi muốn đi ăn, lựa đồ xong quá là mất sức.”

“Đi ăn bún bò nhé, gần đây có quán ngon lắm.”

Quán bún bò chỉ là quán vỉa hè bình thường thôi, chưa kể còn là núp hẻm, vậy mà rất đông khách.

Phùng Thiệu Sơn chọn một bàn ngay góc, cả quán thế này vậy mà chổ này là mát mẻ nhất. Anh rút khăn giấy lau mặt ghế ngồi cho cô, còn thay cô gọi luôn món.

“Hai tô tái nạm, một tô nhiều gân, không mỡ nổi.”

“Tô còn lại cũng thế nhé.” Thì ra anh cũng ăn giống cô.

“Không cần, một tô thế thôi, tôi kêu cho em.”

Vân Tịch tròn xoe hai mắt nhìn anh, đưa tay nhận lấy muỗng đũa anh đã lau sẵn một cách tự nhiên.

“Phùng Thiệu Sơn sao anh biết tôi thích ăn gì?”

“Đoán đại!”

Lúc cô bị bệnh, anh với Sở Tích đã “trao đổi” toàn bộ mọi thứ với điều kiện sẽ bảo dưỡng xe cho cô ấy hai năm.

“Bún bò của hai người đây ạ.”

Phục vụ đưa thức ăn đến, Vân Tịch và Phùng Thiệu Sơn liền đưa tay đỡ giúp, lời cảm ơn dường như nói cùng lúc, ăn ý nhướng mày nhìn nhau.

“Nói mới nhớ đây lần thứ hai chúng ta ăn riêng nhỉ?” Vân Tịch tay múc một xíu ớt sa tế cho vào tô, biết sao được cô không ăn cay giỏi.

“Chứ sao nữa, xung quanh toàn là bóng đèn.” Phùng Thiệu Sơn ra tay hào phóng cho thêm mấy lát ớt vào tô.

“Ha ha, anh vậy mà coi bọn họ là bóng đèn. Tiểu Mặc chắc chắn là bóng đèn sáng nhất.”

Trong lúc ai kia cười nghiêng ngả, anh tiếp tục vắt thêm chanh vào tô, thản nhiên nói: “Nó không những là bóng đèn, mà còn là bóng đèn biết nói.”

Vân Tịch gắp đũa bún đầu tiên cho vào miệng hai sáng rực, tay húp thêm muỗng nước súp,nước nóng nên cô liên tục hít hà.

“Phùng Thiệu Sơn, ngon thật đấy!”

“Em ăn chậm thôi không ai giành với em đâu.” Anh lấy khăn giấy, lau nước lèo dính trên khoé môi cô.

“Nhưng mà sao anh biết quán này hay vậy?”

“Lúc trước làm ở gần đây nên biết.”

“À ra vậy.”

“Mẹ tôi nấu ngon hơn nhiều, ở đây cũng tạm thôi.”

“Ghen tị thật, tôi chưa được ăn món mẹ tôi nấu bao giờ.”

Mẹ Vân Tịch lúc còn sống với Vân Trạch Huy thì ông là người xuống bếp nhiều hơn, sau này bà ấy trở về Thương gia khỏi phải nói là tay không dính nước bao giờ.

Phùng Thiệu Sơn đưa mắt nhìn Vân Tịch đây là lần đầu tiên cô nhắc đến chuyện gia đình với anh, nhưng ánh mắt có vẻ không đúng lắm. Lúc nhắc đến mẹ trong mắt cô anh lên vẻ ưu thương nhàn nhạt, không khí cũng chùng xuống hẳn.

“Em thân với ba hơn sao?”

“Đương nhiên rồi, khỏi phải nói luôn. Anh nhìn tôi đi, tôi giống ba tôi nhất. À không, anh em tôi ai cũng giống ba hết.”

“Ba tôi thương hai anh em tôi lắm, nhất là tôi đó. Ông suốt ngày kêu tôi ‘bé Tịch ơi’, ‘bé Tịch của ba ơi’.”

“Ly hôn với mẹ tôi, ông ấy bằng lòng để hết tài sản cho bà chỉ giữ lại anh em tôi thôi.”

“Khi nãy anh lau mặt cho tôi làm tôi nhớ đến ông ấy lắm.”

Vân Tịch rưng rưng nhìn anh, ánh mắt cô chả khác gì chú nai con lạc mẹ gặp phải chú thợ săn là anh. Anh đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho chú nai con này, nhẹ giọng dỗ dành.

“Vân Tịch, không được khóc. Tôi mới là người phải khóc.”

“Sao thế? Ba anh thế nào?”

Phùng Thiệu Sơn thản nhiên gắp một đũa bún, không chút để ý nói: “Tôi không có ba, mẹ tôi một mình nuôi nấng tôi nên người….đến khi mất bà cũng không nhắc đến ba tôi bao giờ.”

Vân Tịch có hơi bất ngờ, cô cứ nghĩ là ba của anh đi làm ăn xa hay thế nào đó, không ngờ lại là thế này.

“Còn tiểu Mặc thì sao? Thằng nhóc ấy mới có bảy tuổi mà?”

Nhắc đến tiểu Mặc anh thở dài một tiếng, dùng vài câu đơn giản kể lại toàn bộ chuyện cũ.

“ Thằng nhóc đó còn nhỏ mà đã bị bỏ rơi, mẹ tôi nhặt được nó ở bên đường. Năm đó tôi cứng rắn ép bà phải đem nó đến cô nhi viện, nhưng hôm sau lúc đưa nó đến ấy tôi mềm lòng, quyết định đưa nó quay về.”

Năm đó mẹ anh khi không lại bồng về một thằng nhóc, nói nó xém tí nữa đã bị lũ mèo hoang tha đi. Anh cứng rắn ép mẹ anh phải đưa nó vào cô nhi viện, nhà anh ba miệng ăn dựa vào đồng lương ít ỏi của mẹ anh sao mà nuôi nổi nó. Biết tính mẹ, trời vừa sáng anh đã bồng nó đến cổng cô nhi viện, thằng nhóc ấy lại tròn xoe hai mắt nhìn anh. Nó cũng không biết là bản thân sắp sửa được đưa đến đâu, ánh mắt ấy vừa sáng vừa vui vẻ nhìn anh, cuối cùng anh cũng mềm lòng đưa nó về nhà.

Từ đó gia đình ba người của anh có thêm Phùng Mặc.

Lời anh nói lại thành công biến Vân Tịch thành nai con, trước khi cô kịp rơi giọt nước mắt nào anh đã cứng rắn nói: “Em mà khóc nữa người ta sẽ ném tôi ra ngoài đấy.”

Xung quanh đã có nhiều người không đồng ý hành vi làm người khác khóc của anh rồi, nãy giờ biết bao người chú ý đến hành động của bọn họ. Lần này Vân Tịch mà khóc nữa chắn chắc mấy người đó sẽ ném anh ra ngoài.

Vân Tịch không khóc nhưng lại nức nở nói với anh:

“Tội..tội nghiệp tiểu Mặc quá…cảm ơn anh đã..không đưa tiểu Mặc đi.”

Phùng Thiệu Sơn dở khóc dở cười nhìn cô:” Rồi rồi. Không phải bây giờ nó đã được nhiều người yêu thương rồi sao. Em đừng khóc nhé.”

Vân Tịch hít hít mũi, nói với anh: “Hèn gì tiểu Mặc quấn anh.”

“Bây giờ nó quấn em hơn cả tôi rồi.”

Thằng nhóc đó một tay anh nuôi lớn, nếu nói là con anh cũng không sai. Từ nhỏ nó đã không hay theo người lạ nhưng với Vân Tịch thì nó hình như không kháng lại được cứ thích gần cô.

Đúng là hổ phụ sinh hổ tử có khác.

May mắn là anh không đưa nó đi….nếu không thì cuộc đời nó sẽ thay đổi nhiều như thế nào nữa.

——-

Tác giả: Hồi chiều nhà tôi cúp điện mấy tiếng đồng hồ, xém tí là không up kịp chương cho mọi người đọc rồi, chương hôm nay là chương dài nhất từ đó đến nay đó mọi người ~