Sân bay Nam thành
Chuyến bay từ Mỹ đến Nam thành hôm nay đông nghẹt người, một phần vì mùa hè sinh viên được nghỉ nên về nước khá đông, thêm nữa vé bay mùa này cũng rẻ hơn các mùa khác trong năm nên trong bay chỉ toàn người là người.
Sau khi chen chúc ra khỏi đám người Vân Tịch liền trông thấy chú Nghiêm đang đứng đợi cô ở cửa ra, cô nhanh chóng tiến đến gần ông.
“Cô Vân, có mệt không?”
Đỡ lấy hành lý giao cho lái xe ông đưa tay mở cửa cho Vân Tịch nhưng bị cô đoạt trước một bước.
“Chú là trưởng bối, lý nào lại mở cửa xe cho con chứ.” Cô cười nói với ông
Sau khi ổn định trên xe, chú Nghiêm lại hỏi cô những câu hỏi như là chuyến bay đường dài có mệt không? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?
“Thú thật là con thấy hơi khó chịu.”
“Cô có muốn đến bệnh viện không?”
“Không sao đâu mà”
“Để tôi gọi điện cho cậu Bách.”
Ông quay sang nói với tài xế, là đến bệnh viện gấp. Nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Vân Tịch ngăn lại: “Chú, không sao thật mà, cháu chỉ là hơi đói bụng thôi.”
Nghe cô nói thế, lúc này ông mới thở phào: “Vậy thì về nhà thôi, trong bếp đã chuẩn bị các món ăn mà cô thích hết rồi.”
“Nhưng cô sau này đừng nói đùa vậy nữa, tôi già rồi chịu không nổi đâu.”
Vân Tịch gật đầu với ông. Sau đó cô lại nhìn ra cửa sổ, nhìn rồi mới thấy khung cảnh so với lúc cô rời đi cũng không khác là bao.
………….
Xe nhanh chóng chạy đến căn biệt thự ở thành Tây, căn nhà này vẫn giống như ký ức của cô. Vẫn là biệt thự kiểu nhà vườn, với khu vườn trồng nhiều hoa đầy đủ loại nhưng đa số là những loại hoa cô đã từng trồng khi còn ở Mỹ. Vừa nhìn đã biết anh trai cô đã tốn sức rất nhiều khi tìm những loại hoa kia ở đây.
“Cậu Bách đang đợi cô ở trong rồi.”
Nhận lấy hành lý từ tay tài xế, Vân Tịch chưa kịp di chuyển đã có bàn tay khác nhận lấy hành lý từ tay cô.
“Em đi đường có mệt không, có chổ nào không thoải mái không.”
Vân Bách vừa đi vừa hỏi Vân Tịch, mắt không ngừng quan sát xem cô em gái có khó chịu chỗ nào không.
Vân Tịch tiến lại khoát tay anh trai, vừa đi vừa nói: “Anh, em lớn rồi có phải trẻ con đâu mà đi máy bay cũng mệt.”
“Anh nói em đó, sao không để anh quay về Mỹ đón em. Em đi một mình thật sự anh không yên tâm.”
“Anh còn chưa tới ba mươi sao lại sợ này sợ kia như chú Nghiêm rồi.”
Vân Tịch cảm thấy anh trai cô chỗ nào cũng tốt, nhưng càng ngày càng lo xa rồi.
Vân Bách nghe vậy nhíu mày nhìn cô, tay cốc đầu cô một cái: “Không biết lớn nhỏ.”
Cô đừng phắt dậy lè lưỡi nhăn mặt nhìn Vân Bách, “Anh đúng là đồ anh trai ác độc.”
Nói xong cô liền chạy vào bếp, để lại Vân Bách và chú Nghiêm chỉ biết lắc đầu cười trừ.
Trên bàn ăn mọi thứ đều được chuẩn bị rất tươm tất, không thiếu một món nào từ vịt quay đến cả món tráng miệng bình thường nhất cũng được chuẩn bị. Vân Tịch cảm thấy tất cả món ăn mà cô đã từng nói thích đều được anh trai và dì Trần bố trí.
“Cô ăn nhiều một chút, tôi mới không ở bên có vài ngày mà cô đã gầy đi một vòng rồi.” Dì Trần gắp cho cô một cái đùi vịt quay.
“Em không cần học người ta giảm cân giữ eo gì đó, để anh biết được thì biết tay.” Vân Bách cho cô một chén súp tôm nấm
“Cô Vân, mau uống chén canh cho ấm bụng.” Chú Nghiêm nhanh chóng đặt trước mặt cô một canh gà hầm nấm rơm còn đang bốc khói.
Vân Tịch nhìn đống đồ ăn trước mắt ngày một nhiều liền quyết định nói sang chuyện khác, nếu không chắc số đồ ăn trước mặt cô sẽ thành một cái núi nhỏ mất.
“Anh, ngày kia em muốn đi lên núi Phượng để xem xét tình hình sống của các em trên ấy thế nào.”
“ Được, hôm ấy anh thu xếp đi với em.”
Vân Tịch liền từ chối: “Anh ở đây còn lo chuyện công ty, chú Nghiêm đi với em là được.”
“…”
“Anh đừng lo quá, em lớn rồi mà.”
Vân Tịch biết anh trai hay lo lắng, nhưng công ty vừa thành lập còn biết bao chuyện phải lo với cả cô cũng lớn rồi anh trai có chút bảo bọc cô quá rồi.
Vân Tịch nắm tay áo của Vân Bách lắc qua lắc lại bắt đầu giở trò bán manh với anh trai, cô biết thừa ông trai của cô kiểu gì cũng phải nhượng bộ chuyện này thôi.
Vân Bách nhẹ giọng hừ một tiếng: “Vậy cho thêm hai người theo đi, có gì phụ giúp em trên ấy cũng được.”
Biết ngay anh trai chắc chắn sẽ nhượng bộ thôi mà, Vân Tịch đắc ý đáp một tiếng còn nở nụ cười lấy lòng anh.
“Hay để tôi đi với cô Vân lên núi đi.” Dì Trần đợi mãi mới thấy cơ hội để nói chuyện. Bà muốn đi theo để lo ăn uống cho cô.
Vân Tịch lại tốn công phu mồm mép để khuyên bà ở lại để có thể chăm lo ăn uống cho Vân Bách. Khuyên mãi cuối cùng bà mới miễn cưỡng đồng ý.
Vân Tịch trộm nghĩ may mắn là đã đem chú Nghiêm theo nếu không cô lại phải tốn nước miếng để khuyên lão nhân gia ở lại nữa.
Nhờ mồm mép hoạt động quá nhiều tốn năng lượng, nên cô ăn hơn bình thường một chén cơm làm cho dì Trần liên tục khen rồi còn cười tít mắt.
Ăn tối xong, Vân Tịch về phòng của mình ở trên tầng.
Căn phòng nằm ở phía Tây của lầu trên, trong phòng nội thất sáng màu thêm ánh đèn vàng nhẹ càng làm tăng thêm cảm giác ấm áp, sô pha dài mềm mại, thảm lông nhám tăng thêm cảm giác độc đáo dưới chân.
Vân Tịch có một sở thích đặc biệt cô thích giường ngủ mềm mại nhưng những thứ tiếp với lòng bàn tay và bàn chân lại thích những thứ nhám nhám, sần sùi. Nó đem lại cảm giác thoải mái khó tả, giống như hai thái cực trái ngược nhau vậy.
Cô rất thích!!
Căn phòng này đặc biệt ở chổ là nó không có giường….
Cô mở cánh cửa bên trái căn phòng, tiến vào một không gian tối ấm u, nơi đây tối đen không có một ánh sáng nào, cô tiến tới đặt tay lên tường.
Bàn tay di chuyển men theo dọc bức tường, sau khi đánh giá xong cô hài lòng gật đầu. Căn phòng này giống như căn phòng tối để rửa ảnh của các nhϊếp ảnh gia, xung quanh đều là tường, một cánh cửa thông gió bé tẹo cũng không có, giữa phòng đặt một chiếc giường.
Nơi đây là chỗ cô sẽ ngủ…
Từ sau chuyện xảy ra năm đó cô không thể nào đi vào giấc ngủ một cách bình thường được nữa, những lúc nhắm lại những ác mộng ấy lại quay về hành hạ tâm trí cô. Chỉ có ở những nơi tối đen không có một tiếng động gì thế này cô cảm thấy an toàn và dễ ngủ hơn.
Bác sĩ tâm lý của cô cũng đã nói với Vân Bách đây giống như một nỗi sợ hãi, nếu không thể thực hiện cô sẽ rơi vào trạng thái lo âu cực độ dễ dẫn tới kích động và không tốt cho thần kinh và sức khỏe của cô.
Nên dù là ở nước ngoài hay về Nam Thành lúc nào Vân Bách cũng sẽ ngăn phòng của cô thành hai gian.
Một gian thì lúc nào cũng có đèn ấm áp có cửa số lớn đón nắng vào phòng.
Một gian khác thì tối đen, một vật trang trí dư thừa cũng không có, quanh năm ánh sáng cũng không thể chiếu tới.
Một phòng ngủ, hai gian phòng cũng giống như con người của Vân Tịch.
Một con người có vẻ ngoài vui vẻ, lúc nào cũng thích làm mọi người xung quanh thoải mái nhưng bên trong lại là một người có bệnh tâm lý và từng bị trầm cảm nặng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Vân Tịch mở cửa liền nhìn thấy Vân Bách đứng ngoài cửa trên tay còn cầm ly ngũ cốc.
“Em biết ngay là anh mà.”
Vân Tịch đi về phía sô pha ngồi xuống, Vân Bách cũng tiến lại ngồi ở kế bên cô: “Phòng mới có cần chỉnh sửa gì không?”
Anh đã thay bộ vest cứng nhắc lúc chiều ra, trên đang mặc quần dài và áo thun tay ngắn thoải mái ở nhà. Anh đưa ly ngũ cốc cho cô, lúc nhận lấy cô nhìn thấy vết sẹo bỏng trên cánh tay anh. Mắt cô nhanh chóng nhòe đi, từng tầng hơi nước dâng lên trong mắt.
Vân Bách không nghe được câu trả lời quay qua liền thấy mắt cô đỏ ửng, giọt nước mắt chực chờ rơi.
“Không thích gì thì anh cho người sửa lại là được, sao lại khóc thế này.” Anh bối rối vụng về lau đi nước mắt trên mặt em gái.
Lúc này anh mới để ý mắt cô dừng trên cánh tay mình liền đưa bàn tay qua che đi vết sẹo ấy.
“Anh không sao mà.”
“Em xin lỗi anh, em xin lỗi.”
Tất cả là do cô, anh trai bị thương cũng là do cô nếu lúc ấy cô không làm chuyện nguy hiểm ấy có lẽ anh đã không sao.
Vân Bách đưa tay xoa đầu em gái: “Không phải do em, nếu muốn trách thì phải trách anh.”
Nếu lúc ấy anh không quậy phá, không phải ở trường nội trú, có thể ở bên thì em gái đã không gặp phải những chuyện ấy, nếu lúc ấy anh ở bên cạnh bảo vệ cô thì có lẽ đã khác.
Có trách cũng là do anh.
……