Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Xuyên Cổ Chạy Nạn

Chương 6

Trong ba lô của Thẩm Tuệ Tâm có mấy thanh chocolate, gói đậu phộng nhỏ, đậu hoa lan, ba hộp sữa và một hộp kẹo cao su.

Nhìn thấy kẹo cao su, Quý Tinh Nhiên chợt nghĩ đến điều gì: “Tiếc ghê, chúng ta không mang theo bàn chải đánh răng.”

Hầu hết hành lý đều ở khách sạn, lúc ra ngoài họ chỉ mang theo đồ leo núi và một ít vật dụng cần thiết.

Thẩm Tuệ Tâm và Quý Xương Minh nhìn nhau, dừng lại một chút mới nói: “Ở thời cổ đại chắc sẽ có ngựa, lông ngựa hoặc lông của lợn rừng cũng cứng, nếu không được nữa thì dùng muối xanh, liễu gai, trà hoặc đinh hương…kiểu gì cũng sẽ có cách để đối phó.”

Quý Tinh Nhiên đem bao đồ ăn cùng đồ uống của mình chia làm ba phần: “Vừa rồi mấy người quan binh kia nói chúng ta phải đi lưu đày, không chắc nhà ta có thể ở cùng một chỗ không, hai người cũng mang theo một ít thức ăn đi.”

Quý Tinh Nhiên đưa hơn một nửa số thức ăn mà mình có, lại được Thẩm Tuệ Tâm chia cho sữa bò, chocolate, kẹo cao su cùng một cái áo choàng bằng lông dê và một tuýp kem chống nắng.

Về phía Quý Xương Minh, hai mẹ con đều không hề kỳ vọng gì nhiều.

Rốt cuộc đàn ông đều không thích mang theo đồ đạc khi đi ra ngoài.

Khi Quý Xương Minh đi ra ngoài, ông chỉ mang theo sáu chai nước khoáng mà khách sạn cung cấp.

Nhưng trên mặt Quý Xương Minh lại lộ ra vẻ kỳ quái, chỉ thấy ông đưa tay ra rồi lần lượt lấy ra rất nhiều đồ.

Một túi bánh chưng, một túi bắp, một túi đậu phộng luộc lớn, một túi quýt, một túi trứng gà cùng mấy cây mía.

Hệt như một trò ảo thuật, những thứ kia lóe lên trong lòng bàn tay ông rồi nhanh chóng biến mất.

Quý Xương Minh gãi đầu nói: “Lúc hai người xếp hàng đi vệ sinh, ba nhìn thấy một số người trong đoàn du lịch đang đi rất chậm. Hỏi ra mới biết họ mang theo rất nhiều đồ, ba liền bảo để ba khiêng giúp họ lêи đỉиɦ núi rồi tới nơi thì trả lại cho họ.”

Cái này phải nói là quá tốt, không còn gì tốt hơn.

Quý Tinh Nhiên cười nói: “Ba, đúng là người tốt sẽ được báo đáp mà.”

Quý Xương Minh không đọc nhiều sách, còn rời nhà đi từ khi rất trẻ, nhưng ông vẫn luôn duy trì một tinh thần hào hiệp thích giúp người.

Ba người họ lại tiếp tục phân chia đồ ra.

Nhờ những ông cụ bà cụ trong đoàn du lịch mà giờ họ có tận mười quả trứng gà, Quý Tinh Nhiên được chia cho bốn quả.

Bánh chưng cùng bắp luộc có sáu cái, Quý Tinh Nhiên được chia mỗi loại hai cái.

Mấy thứ vụn vặt khác Quý Xương Minh cũng cho nàng hết: “Con còn nhỏ, không thể nhịn đói, nếu đói quá thì lén ăn, đừng để ai phát hiện ra, ba sẽ tìm cách kiếm đồ ăn cho hai mẹ con.”

Thẩm Tuệ Tâm thu dọn xong đồ đạc, nghe vậy liền dùng khuỷu tay đυ.ng vào hai cha con: “Sao còn gọi như vậy?”

Hai cha con sửng sốt một lúc, nhanh chóng thay đổi xưng hô.

Quý Tinh Nhiên nói: “Cha, cha thật hào hiệp!”

Quý Xương Minh nói: “Con gái, sau này làm nhiều việc tốt bớt nói lời ác lại, đại nạn không chết tất sẽ hạnh phúc cuối đời.”

Một nhà ba người ngồi trong một góc của nhà giam, đồng thời bật cười.

Nhưng ngay sau đó, Quý Tinh Nhiên còn chưa kịp nhìn thấy đồ ăn trong nhà giam thì đã bị nhóm quan binh xách lên, bắt lên đường.

Tổng cộng có 367 người, trong đó phụ nữ và trẻ em chiếm đa số, đàn ông trưởng thành khoảng 100 người.

Mặc dù trước đó đã bị quất roi, nhưng bọn họ vẫn phải mang xích sắt ở chân mà đi đường.

Sợi xích sắt nặng hơn mười mấy cân vừa bị cùm lên mắt cá chân của Quý Xương Minh, chỉ nhìn thôi đã thấy đau rồi.