NPC Cô Đây Không Hề Có Ý Xấu Gì Nhé

Chương 29

Owen lập tức nói, “Cho nên, ý niệm chắc hẳn có liên quan tới điểm neo đúng chứ?”

“Hẳn là vậy.” Bùi Hàn nhìn đồng hồ đếm ngược trên vòng tay.

Ninh Cáp cũng theo bản năng vô thức nhìn lướt qua.

【03:55:19】

Thời gian cho phó bản còn lại không đến bốn tiếng đồng hồ, trong vòng bốn tiếng này bọn họ phải tìm ra điểm neo, đồng thời phải làm nhiệm vụ được giao. Nhưng manh mối hiện tại chỉ có “ý niệm” mà thôi.

Suy nghĩ theo hướng tích cực, thời gian đã trôi qua một nửa, hiện chỉ có hai người chơi tử vong, Ninh Cáp cũng xem như thành công bảo vệ bảy người còn lại, cũng coi như không tệ.

Cậu bé lên tiếng hỏi Bùi Hàn, “Anh Bùi ơi, nếu như hết thời gian nhưng chúng ta không thể tìm thấy điểm mỏ neo, vậy điều gì sẽ xảy ra ạ?”

“Chết nha.” Bùi Hàn thản nhiên đáp.

Ý thức được bản thân đang nói chuyện với ai, Bùi Hàn lại giải thích lần nữa.

“Phó bản lần này là phó bản có giới hạn về thời gian. Thời gian tìm kiếm là tám giờ, chúng ta chỉ có thể thoát ra ngoài khi quét đúng điểm mỏ neo. Nếu không quét đúng điểm mỏ neo, chúng ta sẽ bị hệ thống xóa sổ.”

Bùi Hàn liếc nhìn cậu bé, nói thêm, “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm thấy điểm mỏ neo thôi.”

Đứa nhỏ gật đầu, cậu bé cũng không bị dọa sợ, hướng ánh mắt đầy tín nhiệm nhìn về phía Bùi Hàn.

Bùi Hàn nói: “Chúng ta nhìn xem nhiệm vụ tiếp theo là gì.”

Như để đáp lại lời Bùi Hàn, chiếc vòng rung lên.

【Hôm nay lại là một ngày tràn đầy năng lượng! Tôi đề nghị các bạn nên ra ngoài đi dạo, hãy đến quầy lễ tân để được hướng dẫn thêm nhiệm vụ nha!】

Ngay lập tức, Ninh Cáp cảm thấy nhức đầu: Tại sao nhất định phải đến quầy lễ tân?

Đi đến quầy lễ tân để nhận hướng dẫn nhiệm vụ, hướng dẫn, hướng dẫn, hướng dẫn cái đầu mi đấy!

Thân là NPC lễ tân, trước tiên Ninh Cáp phải tìm hiểu hướng dẫn nhiệm vụ là gì, sau đó tìm cách gửi nhiệm vụ cho mọi người mà không để lại dấu vết.

Nghĩ đến đó thôi, đầu óc cô đã muốn nổ tung rồi, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Mọi người cùng nhau xuống quầy lễ tân.

Ninh Cáp đau đớn đi theo mọi người xuống cầu thang, mới bước được hai bước, cô liền nghe thấy Tóc Xám Bạc ở phía trước kêu một tiếng “Ah”.

“Lễ tân đến rồi,” cậu ta nói.

Ninh Cáp: Hả???

Lễ tân? Đến rồi???

Bước chân Ninh Cáp ngừng trong chốc lát, cô giành lên phía trước rồi chạy thật nhanh xuống tầng.

Suốt một buổi sáng, quầy lễ tân không có người, nay lại xuất hiện thêm một thanh niên trẻ tuổi. Anh ta tháo cặp kính gọng vàng xuống, đôi mắt khép hờ, ngón tay vuốt nhẹ nơi sống mũi.

Phong cách nhã nhặn, khí chất nổi bật, đứng cạnh quầy lễ tân cũ kỹ trông có hơi không ăn khớp với nhau.

Ninh Cáp vừa nhìn thấy anh ta, trong đầu “Ầm” một tiếng, một khuôn mặt mơ hồ trong trí nhớ cô đột nhiên rõ nét.

Đây là anh trai cô.

Cô có anh trai, thật sự có một người anh trai.

Anh trai cô tên là Ninh Tuyên.

Trong trí nhớ của cô, hai anh em không có cha mẹ, anh trai giống như một người cha, người đã nuôi nấng cô qua bao năm tháng trưởng thành.

Mới sáng nay thôi, trước khi bước ra cửa, anh ấy còn nấu một nồi cháo cá phi lê cho cô, dặn dò cô phải ăn uống đầy đủ, không nên lúc nào cũng đến cửa hàng tiện lợi mua lẩu Oden ăn liền.

Trong đầu Ninh Cáp chợt hiện lên một cảnh tượng, đó là hình ảnh anh trai đứng trước cửa, vừa thay giày xong liền cầm theo chìa khóa định đi ra ngoài, còn không quên quay đầu lại nói với cô: “Một tuần ăn một đến hai lần là được rồi, mấy thứ như đồ ăn liền đều chứa chất phụ gia, không tốt cho sức khỏe.”

Không giống anh trai mà giống mẹ hơn.