NPC Cô Đây Không Hề Có Ý Xấu Gì Nhé

Chương 25

Sau cùng, để xác minh phản ứng dây chuyền là sai, Bùi Hàn đã chủ động mở tờ báo phòng 203 và nhìn thấy người phụ nữ mặc áo trắng trên tấm áp phích, vì vậy ở đầu vòng thứ năm, anh ta và Ninh Cáp đã triệu hồi thành công người phụ nữ áo trắng.

Cuối cùng, vòng thứ sáu của cuộc thử nghiệm đã thành công.

Nói cách khác, một nửa số quái vật ở đây đều do Bùi Hàn triệu hồi ra.

Chính anh ta dẫn ra, cũng chính anh ta là người giải quyết, có thể nói là “tự sản xuất tự tiêu thụ”.

Nhưng nếu Bùi Hàn và Ninh Cáp không triệu hồi quái vật trước thì những người khác cũng sẽ rất nhanh triệu hồi ra thôi, chẳng qua hai người bọn họ đã nhìn thấy hình ảnh cậu nam sinh trên tấm áp phích, ý nghĩ tương đối thống nhất nên đã đoạt được tiên cơ, nhanh hơn một bước so với những người khác.

Bùi Hàn cũng ngồi xuống mép giường, “Cô nhớ rõ những gì vòng tay nói lúc bắt đầu không? Nó bảo chúng ta nghỉ ngơi, nghĩa là thực sự nghỉ ngơi. Nếu chúng ta không làm gì, cũng không nghĩ gì thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.”

Ninh Cáp không nghĩ như vậy, “Thế nhưng nếu muốn tìm điểm neo, không thể ngồi yên không làm gì được.”

“Đúng vậy.” Bùi Hàn đồng ý, “Nếu không gì cả, chúng ta sẽ mất hết tất cả các manh mối về điểm neo mà nhiệm vụ đưa ra.”

Việc thiết lập điểm neo dĩ nhiên không để người chơi vượt qua một cách dễ dàng.

Ninh Giới tiếp tục suy ngẫm.

“Cho nên manh mối là ‘ý nghĩ’ sao?”

“Có lẽ vậy.” Bùi Hàn khẳng định.

Ý nghĩ thì liên quan gì tới điểm neo nhỉ?

Bùi Hàn liếc nhìn thời gian đếm ngược trên vòng tay, “Nhanh lên. Đã đến lúc kết thúc nhiệm vụ này, tôi nghĩ ở vòng sau chúng ta có thể thử để mọi người…”

Thử để mọi người loại bỏ suy nghĩ linh tinh, loại trừ tạp niệm.

Ngủ là cách tốt nhất, nhưng ngủ vào lúc này lại không thực tế, Ninh Cáp suy nghĩ một lúc rồi nêu ý kiến “Ngất xỉu thì sao?”

Qua từng vòng đều có một ‘thứ’ được triệu hồi, nếu chúng ta không triệu hồi chúng nữa thì có lẽ vòng quay vô tận này sẽ kết thúc.

Bùi Hàn im lặng: “Nói thì dễ. Không bằng…”

Ánh mắt anh ta đảo qua Ninh Cáp đang ngồi trên giường.

“… Làm chuyện khác, dời lực chú ý.”

Lời này nghe không đúng lắm.

Nhưng biểu cảm của Bùi Hàn lại trông vô cùng tự nhiên, cũng không có vẻ như đang nói điều gì kỳ lạ. Không nhìn Ninh Cáp, Bùi Hàn đang nhìn chằm chằm vào nếp gấp trên khăn trải giường, nhìn đến thẩn thờ.

Ninh Cáp ngồi thẳng dậy, kéo gấu váy, sốt sắng hỏi Bùi Hàn: “Anh đang làm gì vậy? Đang nghĩ biện pháp à?”

“Có quá nhiều người, việc kiểm soát suy nghĩ không hề dễ”, Bùi Hàn nói: “Lúc thoải mái và cả khi áp lực, con người đều rất dễ dàng suy nghĩ linh tinh, không biết nơi này có giấy và bút hay không?”

Tất nhiên là có. Ở quầy lễ tân!

Ngay khi thời gian “Nghỉ ngơi” kết thúc, Ninh Cáp chạy xuống tầng, mấy phút sau cô cầm theo một tập giấy và một hộp bút đi lên.

“Vừa rồi chúng tôi đã tìm ra phương pháp để hoàn thành nhiệm vụ này”, Bùi Hàn nói với mọi người, “Không liên quan gì đến các tấm áp phích trên tường. Mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ chính là – viết thơ.”

Tất cả mọi người: “Hả???”

Lời nói này của Bùi Hàn thật sự khó có thể tưởng tượng được, nhưng thái độ của anh ta lại vạn phần đáng tin, giọng điệu đầy kiên định, “Chỉ cần trong vòng 20 phút, mỗi người tận dụng hết khả năng của bản thân, viết ra các câu thơ nhiều nhất có thể, chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua được nhiệm vụ này.”

Ninh Cáp im lặng nhìn Bùi Hàn đang ‘nghiêm túc’ lừa dối mọi người.

Owen tỏ vẻ hoài nghi, “Đừng đùa chứ, viết thơ? Viết thơ ư?”

“Đúng vậy” Bùi Hàn trấn an Owen, “Chúng ta cứ thử xem, thử thêm một vòng.”

Dù sao đi nữa, sáu vòng cũng đã trôi qua, thử thêm một vòng cũng không có hại gì, Owen nhận lấy giấy và bút.

Chị Chủ Quầy trông rất nghiêm túc, tiếp nhận bút rồi hỏi: “Thơ triều đại nào cũng được sao? Viết trùng lặp với người khác cũng được chứ?”

Bùi Hàn kiên nhẫn trả lời: “Cổ kim nội ngoại, thơ từ ca phú, toàn bộ đều có thể. Nếu không thể nhớ nỗi cả bài, chỉ cần viết một hoặc hai câu cũng được. Nếu không thể nhớ cả câu, tương tự chỉ cần viết nửa câu hoặc mấy chữ cũng không sao. Ghi sai cũng không vấn đề gì, chỉ cần tận dụng hết khả năng viết ra nhiều nhất có thể, không đủ giấy thì nói cho tôi.”

Mọi người cầm theo giấy bút trở về phòng.

Da Đầu Xanh chậm chân một bước, có chút ngượng ngùng, “Tôi đọc sách không nhiều, chỉ biết “cày đồng đang buổi ban trưa”[1] thì có được không?”

[1] Cày đồng đang buổi ban trưa,

Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.

Ai ơi, bưng bát cơm đầy,

Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần!

-Khuyết danh-

***