Bùi Hàn tổng cộng chỉ nhìn thấy ba tấm áp phích, nhưng Ninh Cáp biết chính xác những gì trên các tấm áp phích trong cả năm căn phòng.
Ninh Cáp biết rằng không có cá mập trên áp phích ở phòng 201, nghĩa là, những gì xuất hiện có thể không liên quan gì đến áp phích cả.
“Cô thấy khá hơn rồi?” Bùi Hàn đứng lên, vươn tay kéo cô đứng dậy, “Nếu đã thấy khá hơn, chúng ta đi sang phòng 201 thôi.”
Ninh Cáp thuận theo sức kéo của Bùi Hàn để bước xuống giường, hỏi: “Đến phòng 201 làm gì?”
Bùi Hàn trả lời: “Bởi vì con cá mập xuất hiện ở phòng 201, so sánh với những thứ khác đều không giống nhau. Người đàn ông đeo mặt nạ, con búp bê và người phụ nữ mặc đồ trắng đều xuất hiện sau khi những người trong phòng đã nhìn thấy tấm áp phích. Nhưng con cá mập thì không phải, không có bất kỳ ai nhìn thấy cá mập trên tấm áp phích cả.”
Ninh Cáp không khỏi liếc nhìn anh ta: Vị Bùi Đại Ca này, không ngờ đầu óc anh ta cũng nhảy số nhanh thật.
Cả hai không đợi thời gian “nghỉ ngơi” kết thúc, ngay từ lỗ trên tường mà đi sang phòng 201, nóng lòng kiểm chứng suy đoán vừa rồi là đúng hay sai.
Cô gái ở phòng 201 và cậu nhóc đều đang ngồi bên cạnh giường, tâm trạng của cậu bé đã ổn định hơn rất nhiều, cậu bé vẫn đang nắm chặt chiếc răng cá mập do Bùi Hàn đưa cho.
Ninh Cáp vừa đi vào liền hỏi: “Chúng tôi muốn hỏi một chút, hai người có nhớ mình đã nghĩ gì trước khi con cá mập xuất hiện không? Có phải cả hai đều nghĩ tới cá mập hay không?”
Cô gái trẻ nói: “Đúng là tôi đã nghĩ đến nó, nhưng không nhớ rõ là khi nào. Lúc đó mọi người đều nói về phim kinh dị, trong đầu tôi lập tức xoay quanh tất cả các bộ phim mà mình từng xem. “The Shark” là một bộ phim kinh điển thể loại này.”
“Em cũng nghĩ về cá mập”, cậu bé khẳng định mà nói.
“Mẹ em quản lý em rất chặt, căn bản không cho em xem bất kỳ bộ phim kinh dị nào, cái gì em cũng chưa từng xem, chỉ lén xem bộ phim này một lần. Khi mọi người đang nói về phim kinh dị, lúc đấy trong đầu em liền đầy ắp hình ảnh cá mập ăn thịt người.”
Bùi Hàn và Ninh Cáp nhìn nhau.
Phỏng đoán của họ có vẻ đúng.
Bùi Hàn nhìn chiếc vòng, thời gian “nghỉ ngơi” đã kết thúc.
Anh ấy hỏi Ninh Cáp, “Chúng ta thử lại một lần nhé?”
Khi mọi người đến phòng 203, Bùi Hàn nói, “Chúng tôi có lẽ đã tìm được quy luật, nhưng cần phải thử nghiệm lại một lần mới được.”
Owen hỏi, “Anh có muốn chúng tôi hỗ trợ không?”
“Không cần làm gì cả.” Bùi Hàn nói.
Mặt khác, thừa dịp trong khoảng thời gian không có ai trong phòng, Bùi Hàn đi cùng Ninh Cáp xem hai tấm áp phích chưa được lộ diện.
Ninh Cáp biết, anh ta muốn xác nhận thực sự không có cá mập nào trong hai tấm áp phích này.
Áp phích phòng 201 là hình một người đàn ông cao lớn, đeo khẩu trang và cầm một con dao rựa, trông hắn ta có phần ngốc nghếch. Còn áp phích phòng 204 là hình một nam sinh mặc đồng phục nhuốm máu.
Bùi Hàn nhìn nam sinh trên áp phích rồi hỏi Ninh Cáp, “Cô xem qua bộ phim này chưa?”
Ninh Cáp không cần nghĩ ngợi, lắc đầu nói “Chưa từng xem.”
Bùi Hàn ‘ừ’ một tiếng, “Tôi cũng chưa xem.”
Không ai trong số họ đã từng xem bộ phim này, rất lý tưởng.
Trước khi vòng “nghỉ ngơi” bắt đầu, Bùi Hàn đuổi tất cả mọi người trở về phòng.
“Hai chúng ta phải cướp vị trí đầu tiên.” Ninh Cáp nói.