NPC Cô Đây Không Hề Có Ý Xấu Gì Nhé

Chương 16

Một lúc lâu sau, Da Đầu Xanh mới nói: “Chẳng lẽ bởi vì người của phòng 202 đi rồi, nó sẽ tự động chạy đến những phòng khác có người sống ở đó?”

Bùi Hàn hỏi theo đến cùng: “Vậy tại sao nó không đến phòng 201, 203 hay 204 mà cố tình chọn phòng 205 của các người? Các người có gì đặc biệt?”

Da Đầu Xanh không trả lời được, đành phải thốt lên: “Ngẫu nhiên… lựa chọn ngẫu nhiên đi?”

Nói cũng có lý, nhưng điều đó vẫn có chút miễn cưỡng.

Bùi Hàn không hé môi, dựa vào tường suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Tôi đến phòng 205 xem xét.”

Ninh Cáp lên tiếng: “Tôi đi cùng anh.”

Phòng 205 của Da Đầu Xanh và Tóc Bạc Xám trông không có gì khác biệt so với các phòng khác, kết cấu giống nhau, đồ đạc giống nhau, trên đầu giường cũng giống nhau đều có một tờ báo dán.

Bùi Hàn đi quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở phía trước tờ báo.

Anh ta bước lên giường, xem xét thật kỹ dọc theo mép tờ báo.

“Bọn họ chưa bóc tờ báo.” Anh ta nói.

Da Đầu Xanh và những người khác không nói dối, bọn họ thực sự không đυ.ng đến tờ báo, tất cả các tờ báo đều còn niêm phong.

Bùi Hàn đặt tay lên tờ báo và hơi nghiêng đầu, như thể đang do dự.

Ninh Cáp biết anh ta muốn làm gì – Hẳn là anh ta muốn mở lớp báo này ra và nhìn xem bên trong.

Quả nhiên, Bùi Hàn nói: “Tôi muốn nhìn phía dưới báo một chút, nói không chừng nó cũng là một tấm áp phích giống như phòng 202.”

Ninh Cáp yên lặng ‘Ờ’ một tiếng

Dĩ nhiên không phải.

Ninh Cáp biết rất rõ tấm áp phích trong phòng 205 là cái gì. Đó không phải là một người đeo mặt nạ, mà là một con búp bê rất xấu xí được chắp ghép khâu lại.

Ninh Cáp thúc giục anh ta, “Muốn nhìn thì cứ nhìn. Anh sợ sao?”

Bùi Hàn quay đầu nheo mắt hỏi Ninh Cáp, “Cô không sợ? Không lo lắng tôi sẽ đem thứ quái vật kia thả ra sao?”

Ninh Cáp không hề sợ hãi, “Tôi luôn cảm thấy, những thứ xuất hiện kia không liên quan gì đến tấm áp phích.”

Trong trí nhớ của Ninh Cáp, những tấm áp phích này đều là bộ sưu tập của anh trai cô, chúng đều do chính tay cô dán lên. Bất kể trí nhớ đó có đáng tin cậy hay không, Ninh Cáp theo bản năng cảm thấy những tấm áp phích này rất quen thuộc lại thân thiết với mình, chắc hẳn sẽ không bị ma ám.

Bùi Hàn thực sự mở góc tờ báo ra, nhìn thoáng qua.

“Không phải là người đeo mặt nạ.” Giọng anh hơi thất vọng. “Đó là một con búp bê bị khâu lại, trông giống như một con búp bê được cắt nát nhỏ và các vết hở được khâu lại với nhau, rất xấu xí.”

Cả hai người không tìm thấy gì thêm, đành quay trở lại phòng 203.

Lúc hai người đi xem áp phích, đám người còn lại cũng không có ai nhàn rỗi.

Bùi Hàn vừa hạ gục người đeo mặt nạ bằng một chiếc rìu, thế nên ai nấy ít nhiều đều ngộ ra, rằng dù những thứ quái quỷ xuất hiện dọa người như thế nào, thực ra nó vẫn có thể bị đánh bại, cho nên lúc này họ đều không còn luống cuống tay chân giống như lúc ban đầu nữa.

Bọn họ chia nhau đi tìm kiếm ở tầng trên và tầng dưới, tìm mọi thứ có thể dùng làm vũ khí, chẳng hạn như giẻ lau, thanh treo rèm nhà tắm, bình cứu hỏa, v.v. tất cả các loại đồ vật linh tinh đều tìm ra hòng chuẩn bị làm vũ khí tự vệ.

Mọi người đều nhất trí, nếu như lại có một người đeo mặt nạ khác hoặc cái gì đó xuất hiện, liền tranh thủ thời gian hét to kêu cứu với mọi người, đồng thời chạy thật nhanh về phía phòng 203 nơi có Bùi Hàn cầm rìu.

“Anh Bùi, anh sẽ đi qua giúp đỡ ngay lập tức chứ?” Tóc Xám Bạc hỏi.

Mọi người nhìn Bùi Hàn háo hức.

Bùi Hàn xoay chuyển chiếc rìu.

“Cho tôi mười giây,” anh nói, “Miễn là cậu có thể chịu đựng được mười giây.”

Có sự hứa hẹn của Bùi Hàn làm đế lót tinh thần, sĩ khí của đám người dù chỉ cầm cây lau nhà tắm trong tay cũng đã lên cao hơn rất nhiều.

Lúc bọn họ rời đi, Ninh Cáp liền nghe thấy Chị Chủ Quầy thì thào nói: “Hết vòng này đến vòng khác, khi nào mới kết thúc đây?”

Ninh Cáp cũng đang suy nghĩ về điều này.

Chẳng lẽ cái chu kỳ “nghỉ ngơi” và “tự do” cứ mãi tuần hoàn, cứ một mực tiếp tục như vậy, không thể kết thúc sao? Nên làm như thế nào mới có thể chấm dứt nhiệm vụ “nghỉ ngơi” này đây?

Mọi người trở về phòng, vòng tay rung lên, vòng thứ ba “nghỉ ngơi” lại bắt đầu.

Lần này các phòng đều rất yên tĩnh, không có bất kỳ động tĩnh kỳ lạ nào.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vẫn không có chuyện gì phát sinh.

Mọi người đều bắt đầu thả lỏng lại, Ninh Cáp còn nghe thấy tiếng ai đó bắt đầu trò chuyện rôm rả.

Ninh Cáp ngồi trên ghế, vẫn đang suy nghĩ về việc làm thế nào để thoát ra khỏi chu kỳ của nhiệm vụ này.

Tuy rằng vòng tay không nói, nhưng nếu là nhiệm vụ, vậy thì chắc chắn phải có cách để hoàn thành.

Có thể nó vẫn còn liên quan đến những tấm áp phích được dán trong những căn phòng này? Có tấm áp phích của một người đàn ông đeo mặt nạ, liền có một người đàn ông đeo mặt nạ xuất hiện, vậy nếu có áp phích của một con búp bê…

Vừa nghĩ tới đây, Bùi Hàn đang tựa vào đầu giường đột nhiên bật dậy.

Ninh Cáp cũng nhìn thấy được.

Ngay cạnh bức tường, từ hư vô, một thứ gì đó bỗng dưng xuất hiện.