NPC Cô Đây Không Hề Có Ý Xấu Gì Nhé

Chương 1: Niệm sinh (1)

Một ly lẩu Oden còn nóng hôi hổi được bưng lên quầy."Thưa quý khách, tổng cộng là mười lăm tệ."

Sương mũ loãng của sớm mai vừa tan đi, ánh mặt trời trong trẻo và lấp lánh hơn ngày thường đang xuyên qua lớp cửa kính sát đất của cửa hàng tiện lợi chiếu vào trong cửa hàng.

Cô bé thu ngân cười đến độ hai mắt cong cong.

Ninh Cáp nhìn cô ấy, lại cúi đầu nhìn xuống chân mình.

Có một người nằm oài ra đó.

Ngay tại vài giây trước, có một cô bé trông trạc tuổi Ninh Cáp bước vào cửa hàng tiện lợi, không biết vì sao đột nhiên loạng choạng vài cái rồi ngã xuống nơi cách chân của Ninh Cáp hai ba bước.

Theo bản năng Ninh Cáp định vươn tay đỡ lấy, lại cảm thấy không ổn cho lắm.

Người bình thường sau khi té ngã chắc chắn sẽ giãy giụa, còn cô bé này sau khi nằm sấp xuống thì bất động luôn.

Nhân viên thu ngân không có phản ứng gì với chuyện có người té xỉu, mặt vẫn cười tủm tỉm, lặp lại câu nói trên y như cái máy nhại: "Thưa quý khách, tổng cộng là mười lăm tệ."

Ninh Cáp chỉ chỉ dưới chân: "Cô ta sao thế?"

Bấy giờ nhân viên thu ngân mới thò người ra nhìn xuống đất.

Ánh mắt cô ấy đảo qua cô gái đang ngất xỉu, kinh ngạc "Ô" một tiếng rồi lùi ngay về chỗ cũ, ngón tay gõ lạch cạch vào bàn phím bày ra tư thế chuẩn bị lấy tiền: "Thưa ngài, tổng cộng là mười lăm tệ.

Ninh Cáp không để ý cô ấy nữa, cô ngồi xổm xuống kiểm tra cô bé kia.

Khuôn mặt tái nhợt của cô bé áp xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, ngực không hề phập phồng tí gì.

Trông như phát bệnh, phải gọi xe cấp cứu gấp thôi.

Ninh Cáp sờ soạng người mình, trên chiếc váy liền thân có một cái túi cắm nghiêng, bên trong chỉ có tờ hai tệ.

Không có điện thoại.

"Có lẽ cô ta lên cơn bệnh tim rồi, cô cho tôi mượn điện thoại dùng tí được không? Tôi không đem theo." Ninh Cáp ngẩng đầu hỏi nhân viên thu ngân, lại bổ sung thêm: "Hoặc trong tiệm của cô có điện thoại bàn không?"

Vẻ mặt của nhân viên thu ngân thoáng mờ mịt rồi mới nói: "Không có. Thưa quý khách, tổng cộng là mười lăm tệ."

Ninh Cáp lặng thinh.

Cái cô nhân viên thu ngân này thật là chấp nhất với chuyện lấy tiền.

Không thể trông cậy vào nhân viên thu ngân, Ninh Cáp bèn lục lọi đồ trên quần áo của cô bé bị té xỉu.

Túi của cô bé cũng sạch sẽ y như Ninh Cáp, cô không tìm thấy thuốc trợ tim hiệu quả nhanh gì gì đấy, cũng chẳng thấy điện thoại đâu.

Chỉ đành ra bên ngoài tìm điện thoại.