Cô Giáo Bé Nhỏ Của Tôi

Chương 22: Mâu Thuẫn

Thấy Bạch Hiên và Tiểu Thu đang vật lộn với đống sách vở và cái giá sách to đùng kia, bác bảo vệ hiểu chuyện liền chạy tới, nâng lên giúp hai người.

Nghe kể lại sự tình, bác cứ luôn miệng trách đội dọn dẹp ngày hôm nay không chú ý. Nhưng Tiểu Thu thì cứ liên tục chối:" Bác đừng trách các bạn ý, tại cháu không cẩn thận thôi ạ". Đến mức bác phải lắc đầu:" Con bé này cũng hiền quá rồi, sau này cẩn thận học sinh chúng nó bắt nạt nghe chưa con. Cũng muộn rồi, hai đứa về sớm đi, ra ngoài nhớ đóng cửa cận thận nhé, bác về phòng trước đây". Bạch Hiên và Tiểu Thu đồng thanh:" Vâng ạ!"

Sau khi bác bảo vệ đi, Tiểu Thu mới nói câu đầu tiên với Bạch Hiên kể từ lúc cậu xuất hiện đỡ cô

- Hồi nãy cảm ơn em nhé, mà giờ này sao em còn ở đây? Đừng bảo đang đọc sách đấy nhé

Suy nghĩ một lát, Bạch Hiên trả lời:

- Không ạ, em lên lấy hộ bạn Hạ Vũ quyển sách thôi

- Nhà em với nhà bạn gần nhau lắm sao?

- Cũng gần ạ, nhưng dạo này bố mẹ bạn đi vắng nên bạn sang nhà em ở vài hôm.

- À ok, vậy lấy được sách chưa?

- Dạ em để chỗ kia, cô cứ về trước đi, em quay lại lấy rồi về ngay.

- Vậy cô về trước, về sau nhớ đóng cửa nhé.

- Vâng ạ.

Kì thi khảo sát chỉ thi ba môn khối mình đã chọn thôi, lớp Bạch Hiên là khối A, vì vậy đương nhiên sẽ thi toán, lí, hoá. Chỉ có ba môn nên kì thi chỉ diễn ra vỏn vẹn có một ngày, điểm đó cũng không được tính vào điểm thành tích, tuy nhiên học sinh sẽ biết được năng lực của mình đến đâu, còn yếu kém chỗ nào để phát huy thêm.

Kết thúc hôm thi, Bạch Hiên và Hạ Vũ vẫn cùng nhau về nhà như mọi ngày. Cô hào hứng kể cho Bạch Hiên nghe mình đã làm bài tốt ra sao. Tất cả là nhờ Bạch Hiên dạy. Nhưng cậu chỉ nở nụ cười nhẹ và lắc đầu:" Tớ có làm gì đâu, cậu tự học đó thôi". Câu từ mà nghe tự miệng Bạch Hiên phát ra đã ít rồi, nhìn thấy nụ cười trên môi cậu lại càng ít. Cho dù là cười thật lòng hay gượng ép, thì chỉ có khi ở cạnh Hạ Vũ, chỉ có Hạ Vũ là thấy Bạch Hiên cười nhiều nhất.

Chiều tối sau khi đã thi xong môn cuối cùng, cả hai cùng về nhà, bố Bạch Hiên đang ngồi trên sofa xem hoạt hình như thường lệ. Ban đầu thì Hạ Vũ thấy bất ngờ lắm, một người như ông ấy mà lại có sở thích xem hoạt hình, nhưng dần dần cô cũng đã quen với cảnh này. Có vẻ như ông cố tình ngồi đây chờ Bạch Hiên về.

Bạch Hiên lại gần, cậu cúi đầu chào bố. Ông chỉ lạnh lùng nói một câu:" Ngồi đó". Hạ Vũ không hiểu chuyện gì nhưng cô cũng ngồi theo. Nhưng bố Bạch Hiên lại nói:" Hạ Vũ, chuyện này không liên quan đến cháu, cháu có thể không cần nghe". Cô biết ý, liền cầm theo cả balo của mình lẫn Bạch Hiên về phòng.

Bạch Hiên ít nhiều cũng đoán được bố muốn nói chuyện gì. Cậu mở lời trước, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị bố cậu cắt ngang:

- Gần đây, ta không cho người đến đón con nữa là con muốn làm gì thì làm hay sao? Hầu như hôm nào cũng về muộn, lại còn ướt mưa nữa, có vẻ con đang muốn chống đối lại ta?

Bạch Hiên vẫn bình tĩnh trả lời:

- Con không có ý đó, thực sự trên trường con những hôm đó con cần ở lại...

- Chứ không phải vì cô giáo thực tập à?- Bố cậu ngắt lời.

Nói đến đây, Bạch Hiên bỗng cảm thấy có chút gì đó chạm đến trái tim mình, nó không phải sự thật, nhưng kì lạ thay cậu lại không thể chối cãi. Cậu không biết phải nói như nào nữa.

Bố cậu nói tiếp:

- Chuyện gì về con ta cũng biết, chỉ là ta không muốn nói ra. Ta cũng là một người hiểu chuyện, chỉ vài tuần nữa là cô giáo ấy về trường rồi. Nhưng ta phải nói trước, con là con trai ta, phải đủ trưởng thành để thừa kế tập đoàn này. Nếu con vẫn còn có những thái độ như về muộn, bị đánh, hay bị bong gân chân mà không nói với ta một lời, thì ta sẽ tung tin đồn thất thiệt về con và cô giáo ở thư viện. Con còn nhỏ thì không lo, nhưng uy tín giáo viên của cô giáo con hẳn sẽ không còn.

Bạch Hiên nghe những lời vậy, lòng cậu thực sự rất căm phẫn, không thể đè nén cơn giận trong lòng lâu thêm, cậu lớn tiếng:

- Bố, sao bố có thể làm thế. Cô ấy có tội tình gì đâu, sao bố lại lôi cô ấy vào. Hơn nữa con đã nói bao nhiêu lần rồi, con không thích kinh doanh, con chỉ muốn một cuộc sống bình thường thôi.

Đối mặt trước sự gay gắt của con, bố Bạch Hiên vẫn thản nhiên uống trà:

- Lại không kìm chế được cảm xúc nữa, sau này gặp đối tác khó tính con sẽ quát vào mặt họ như vậy à? Con không muốn thừa kế nhưng ta chỉ có mình con là con trai, không lẽ gia sản để cho chó gặm hay sao? Lời ta đã nói, nếu con không làm theo thì ắt hẳn Tiểu Thu ấy sẽ phải chịu nhiều áp lực dư luận đó. Trước tới nay con trai ta luôn là người điềm tĩnh hiểu chuyện, không lẽ vì ta nhắc đến cô giáo con nên con như này à?

Bạch Hiên không nói được gì, cậu hoàn toàn cứng họng trước những lí lẽ của bố. Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử. Bạch Hiên càng lạnh lùng, bình tĩnh bao nhiêu thì bố cậu còn bình tĩnh, điềm đạm hơn cậu gấp nhiều lần. Đành vậy, cậu buộc phải nghe lời bố, vì ông ta có tiền, có quyền, ông ta có thể khiến Tiểu Thu xuống đáy xã hội được.

Đột nhiên một suy nghĩ loé lên trong đầu Bạch Hiên:" Chỉ cần có tiền là có quyền ư, sẽ không bị uy hϊếp ư?"

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Bạch Hiên đành nghe theo lời bố. Cậu sẽ chịu sự quản lí của bố, có việc gì sec báo cho ông biết, không tự ý hành động. Đổi lại là sự an toàn cho Tiểu Thu.