Phần 2: Kẻ cuồng loạn nơi xa trường.
Chương 6: Giấc mơ không hồi kết.
Cuộc đời là một chuỗi các sự kiện nối tiếp lại với nhau, có nhiều lúc các lựa chọn sẽ đưa ta tới những sự thành công, cũng có khi thứ chờ đợi ta lại chính là sự thất bại. Thanh cũng chẳng biết thứ chờ đợi cậu sau quyết định chạy trốn của phải là thực sự “Đúng đắn” hay không. Cậu cứ chạy mãi dọc theo những cái cây cháy rụi phủ những cành cây xuống như đang vươn lấy, tìm lấy một chút len lỏi nào đó của cái sống.
Bóng đêm phủ xuống miền đất này như một bức màn tăm tối. Nó phủ xuống cái cơ thể tàn tạ của cậu. Mặc thời gian, mặc mình đã đi được bao xa, mặc cho cơn sốt đang hành hạ cậu, mặc cho bàn chân đã đầy máu, mặc cho cả sự hi sinh của người anh, đôi chân cậu vẫn không ngừng dừng lại.
Đau đớn, mất mát, tủi hờn, tự ti, mặc cảm, các cảm xúc hỗn độn ấy đang dần hòa làm một trong cơ thể người lính trẻ đang chạy. Chúng hòa quyện lại với nhau và rồi gộp lại thành một câu từ duy nhất:
“Chạy đi”
Cơn gió vù tới, nó thổi đi những tàn dư ký ức của cậu. Và rồi, khi quả đạn pháo được bắn từ một trong hàng trăm khẩu pháo đang nơi đây rớt xuống ngay sát bên người, cậu đã buộc phải dừng lại khi bị nó hất bay lên và rơi vào hố bom bên cạnh.
Cơn tê buốt từ vết thương kéo tới liên hồi, nó tra tấn, hủy hoại cậu. Cậu cố gắng vươn tay như để cầu cứu, bám víu vào một thứ gì đó mà cậu không hề nhớ rõ.
Nhưng rồi những nỗ lực ấy của cậu cũng đã thành hư vô khi cánh tay của cậu đã biến mất theo đúng nghĩa đen. Mảnh đạn pháo đã thổi bay đi cánh tay của cậu nhưng với một cách thần kỳ cậu vẫn còn thở.
Con người luôn tiến tới với cái chết, dòng chảy của thời gian sẽ làm điều đó, không ai có thể thoát được khỏi quy luật tự nhiên này. Nhưng nực cười thay, cái điều hiển nhiên ấy lại khiến bao người sợ hãi, họ luôn cố gắng trong vô vọng để thoát khỏi nó. Và như một lẽ thường tình, khi mà sự cố gắng ấy không được hồi đáp thì họ sẽ phải chấp nhận sự thật rằng họ là một phần của nó, và nó sẽ luôn đưa họ tới đích dù họ có bằng lòng hay không.
Và Nhật Thanh cũng hiểu được điều đó, cậu ngừng cố gắng khi biết rằng cậu sẽ không bao giờ có thể về nhà được nữa.
- Này, hỡi kẻ nằm trong ranh giới giữa sự sống và cái chết kia.
Một giọng nói cất lên, nó đến từ bên trong, từ tận sâu thẳm trong cậu. Cậu cố gắng để trả lời nhưng mọi nỗ lực của cậu chỉ nhận lại được một tràn máu từ trong cổ họng cậu trào ra.
- Ngươi có muốn sống hay không? Ngươi còn luyến tiếc gì không?
Thanh quản của cậu đã bị rách, và cũng vì thế cậu chẳng thể hồi đáp lại cậu hỏi trên của người kia.
Một cô bé mắt đỏ đi tới gần cậu, mái đỏ của cô đang được tô điểm bởi ánh trăng đỏ thẳm khiến cho nó thêm phần sáng rực.
Cô cười một cách điên cuồng, cười mãi. Chẳng biết bao lâu, cô dừng lại, đưa đôi tay nhỏ nhắn của mình truyền cho cậu một thứ gì đó. Một thứ gì đó, một thứ gì đó.
…
Cậu bật dậy trong căn phòng trống trãi.
“Đây là đâu?”
Cậu thầm hỏi với chính bản thân cậu. Như bao lần, thứ bao phủ cậu là một căn phòng trắng xóa, à không đó là một không gian trống trãi, trống trãi đến đáng sợ. Cậu lần mò trong không gian bao la ấy. Lần mò, lần mò, đi mãi, đi mãi, cậu chẳng thể tìm thấy lối ra. Đôi chân cậu không thể dừng lại, chẳng thể dừng lại, nó cứ bước mãi, bước mãi, bước mãi, bước mãi, bước mãi.
Một chiếc l*иg chim hiện lên từ phía trên trời.
Đôi chân cậu cũng đã dừng lại sau hàng nghìn những bước chân ấy. Sự ngờ vực dâng lên trong cậu.
- Ai đấy? – Cậu hỏi.
Nhưng không một ai hồi đáp lại với câu hỏi của cậu.
Một bóng người nhỏ con đang ngồi co ro trong một góc của chiếc l*иg như vẻ đang sợ sệt một thứ gì đó, đang sợ một ai đó.
Cậu tới gần để quan sát người mà đang ngồi trong chiếc l*иg kia.
- Cậu gì ơi? Cậu ổn không?
Cũng không một lời hồi đáp. Không khí xung quanh im lặng đến đáng sợ. Trong sự run rẩy của người trước mặt, một dòng máu tươi chảy ra từ phía trong cơ thể ấy.
Người đó đứng dậy. Gương mặt đầy máu của người ấy khiến cậu khϊếp đảm. Nhưng dù máu có phủ kín như thế nào thì cậu cũng nhận ra được gương mặt ấy là ai.
Kẻ đang ngồi trong l*иg kia mang gương mặt không ai xa lạ, gương mặt của cậu.
Và rồi máu từ trong hốc mắt cậu cũng bắt đầu chảy ra, nó chảy không ngừng. Hai dòng máu bắt đầu hòa quyện lại với nhau dưới sàn.
Chạy, cậu phải chạy. Nhưng dường như chiếc đinh đã được đóng xuống vào đôi chân của cậu.
Nó đã bất hoạt, cậu không để điều khiển được nó nữa.
Đứng như trời trồng, cậu nhìn dòng máu từ trong chiếc l*иg ấy từ từ chảy ra. Không gian trắng xóa ban nãy giờ đã biến thành màu đỏ.
Những sắc đỏ ấy dâng lên theo chân cậu, nó từ từ bao phủ lấy cơ thể đang bất hoạt của cậu.
Cậu chìm đắm trong sắc đỏ, không tài nào thoát ra được, bao nhiêu sự vùng vẫy cũng đổi lại là hư không. Cậu chìm xuống, chẳng có cánh tay nào vươn lấy nắm lấy bàn tay đang vươn lên của cậu.
Chìm mãi. Chẳng thể thở, chẳng thể nhìn, chẳng cảm nhận được gì.
Không còn gì trong cậu.
----
Cậu lại bật người dậy, cũng là trong một căn phòng. Nhưng giờ đây, cậu đang ở trong chính căn phòng của cậu.
Tay cậu vẫn còn đấy, vẫn chưa bị mất đâu cả.
Một giấc mơ thật kỳ lạ, một giấc mơ mà cậu đã mơ hàng trăm lần. Cùng một giấc mơ, cùng một cách thức.
Bước ra khỏi chiếc giường của mình với một vết máu dài. Nó từ bao giờ, chẳng thể nhận ra được đấy có phải là mặt của một người hay không.
Chính đôi tay của cậu đã cào rách nó, để lại trên đấy là một đống bầy nhầy của máu, da, xương, và thịt trên gương mặt của chính cậu.
Cơn đau dần tới theo sự tỉnh táo dần tăng. Ôm lấy mặt mình, cậu khuỵu xuống dưới sàn như một con rối đã bị dứt dây. Máu từ từ chảy ra từ vết thương phủ đen lấy mắt cậu.
Lại nó, lại màu máu mà cậu thấy trong giấc mơ.
- Tôi có thực sự tỉnh dậy, hay đang trong mơ?
Cậu tự hỏi với chính bản thân như thể xác định lại một lần nữa.
Nhưng rồi, tiếng hét của Little là sự trả lời cho câu hỏi của cậu. Tuy máu đã bao phủ lấy mắt, nhưng cậu vẫn có thể thấy rõ được cái bóng dáng nhỏ bé ấy, cái vẻ mặt hốt hoảng của cô nhóc đã khiến cho cơn đau của cậu dần biến đi mà thay vào đó là một nụ cười.
- Anh không sao chứ, Nhật Thanh.
Thật nhẹ nhàng, thật dịu nhẹ, Little từ từ lấy ra chiếc khăn tay thấm đi bớt những vết máu còn vươn trên đôi mi của cậu.
Màu sắc đỏ ấy đã không còn nữa, những sắc trắng đã trở lại căn phòng ấy. Sắc trắng của nhỏ, sắc trắng bầu trời, sắc trắng của không gian, thời gian, đã xua đi màu đỏ.
Gương mặt lành lại một cách nhanh chóng như cái cách mà nó bị tay cậu cào. Từng vết thương lành lại mà không để lại bất cứ một vết sẹo nào. Trong 2 giây, toàn bộ vết thương của cậu đã biến mất hoàn toàn.
- Ồ, lành lại rồi kìa!
Little bất ngờ thốt lên.
- Cảm ơn em vì đã đánh thức anh.
Thanh lẩm bẩm trong miệng, cậu cảm ơn vì Little đã tới và xua đi sắc đỏ trong cậu. Cậu không biết khi nào giấc mơ ấy lại tới, nhưng sự yên tâm về một người sẽ đánh thức cậu dậy khi nó tới đã xua đi nhưng sắc đỏ trong tâm tưởng của cậu.
Đầu của Little nghiêng sang một biên như để lắng nghe điều mà anh vừa nói. Đôi tai mèo của cô nhóc dựng lên như đang cố gắng để tiếp thu mọi âm thanh xung quanh.
- Này, đôi tai mèo kia là sao.
Một đôi tai đầy lông đang hiện trước mặt và chẳng ai lại không thể không thắc mắc về nó được.
Little đứng lên cười, hai cánh tay của em ấy thụt ngược vào trong cánh tay áo dài rộng, vẻ mặt ranh mãnh được bộc lộ ra.- Hehe, hôm nay là lễ hội hóa trang đó anh. Dậy đi chơi đi, anh ngủ li bì 3 ngày rồi còn gì.
Ba ngày là khoảng thời gian không hề dài. Nhưng bị nhốt trong giấc mộng ấy suốt ba ngày thì thật là chẳng có gì là vui vẻ cả.
Cậu nở nụ cười rồi nắm lấy cái tay đang cụp vào trong của em ấy.
- Mình đi thôi.
Cô nhóc ấy là một thiên thần, một ác ma, một kẻ sẵn sàng bắn người khác, một kẻ luôn sẵn sàng hi sinh bất cứ ai vì lợi ích chung. Và có lẽ, cô nhóc ấy đã thu hút thêm một kẻ khù khờ vội tin theo một đức tin mà anh ta không biết là có đúng hay không, một kẻ bị thu hút bởi cô gái này...
Lời kết: Cảm ơn các bạn đã đọc.