Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 24: Không gọi tôi là anh sao?

"Hơn nữa con chuyển đến lớp mười hai, trường như trung học số 1 này mặc kệ con có tìm mối quan hệ hay không, vào trường đều sẽ có một bài kiểm tra chia lớp. Em gái con mới thi đậu lớp B, thành tích của con không được nhận vào lớp A của họ, thay vì bị phân đến lớp S loại kém, chi bằng đổi trường khác còn hơn. Các vòng tròn khác nhau không cần phải ép buộc..."

Kiều Niệm nhẫn nại nghe ông ta nói xong: “Nói xong rồi à? Ai nói với ông tôi chỉ có thể học lớp S?”

"Con chẳng lẽ còn có thể thi đậu lớp A?!" Kiều Vi Dân không cho là đúng, mặt mũi cũng không nhịn được: "...Niệm Niệm, ba là vì tốt cho con!"

"Ông là vì Kiều Sân phải không!" Đáy mắt Kiều Niệm lạnh lùng: "Kiều Sân nói với ông không muốn học cùng trường với tôi?"

“Sân Sân chưa từng nói với ba.”

Trên thực tế Kiều Sân đã khéo léo đề xuất tới việc không muốn học chung trường trung học số 1 Nhiễu Thành với Kiều Niệm.

Kiều Niệm không chút khách sáo cởi bỏ mặt nạ giả tạo của ông ta, nói thẳng: “Tôi sẽ không đổi trường học, nếu Kiều Sân thật sự không muốn học cùng trường với tôi, ông có thể bảo cô ta đổi trường.”

“Kiều Niệm!” Thấy cô không nghe lời, Kiều Vi Dân thẹn quá hóa giận quát lớn: "Cơ thể em gái mày không tốt, vất vả lắm mới thích ứng với môi trường của trường học, mày nói cái gì vậy..."

"Sự thật."

Kiều Niệm hoàn toàn không để sự tức giận của ông ta vào mắt: "Dù sao cô ta cũng được cử đi học rồi, thành tích thi đại học cũng không quan trọng. Chỗ ăn ở bên trường trung học Anh Tài tốt như vậy, rất thích hợp với cô ta, cô ta muốn đi học, ông cứ để cô ta học. Về phần tôi... không cần ông bận tâm!"

Điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông, Kiều Niệm cũng không thèm tiếp tục tranh luận với ông ta, cô vòng qua ông nói: "Tôi còn có việc, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước."

Sắc mặt Kiều Vi Dân tức giận đến tái xanh, nhìn bóng lưng của cô biến mất ở đại sảnh tầng một, xa xa nhìn thấy góc hành lang hình như có một người đàn ông xuống đón cô.

Sắc mặt Kiều Vi Dân càng lúc càng khó coi.

Nhưng ông ta tự giữ thân phận, không tiện ở trước mặt mọi người đuổi theo tiếp tục dây dưa với Kiều Niệm, chỉ đành tạm thời tránh đi trước, trong lòng tính toán lần sau tìm cơ hội nói chuyện với Kiều Niệm.

Lúc ông ta đi ra ngoài vừa hay đυ.ng phải Giang Ly, dung mạo của Giang Ly quá nổi bật, ông ta nhịn không được nhìn thoáng qua, trong lòng nghi hoặc.

Ông ta hình như đã nhìn thấy khuôn mặt này trên TV trước đây, đó là một ngôi sao nào đó, có vẻ như khá nổi tiếng!

Tại sao một người nổi tiếng có thể đến bệnh viện Nhiễu Thành?

Chẳng lẽ gần đây đang ghi hình chương trình gì sao?

……

Đầu cầu thang.

Diệp Vọng Xuyên đến phòng bệnh nhìn Diệp Kỳ Thần thoát khỏi nguy hiểm còn đang hôn mê, gọi điện thoại cho Kiều Niệm nửa ngày không thấy người lên, đành phải tự mình xuống tìm người.

Ánh mắt rơi trên người cô gái toàn thân ướt sũng đang chật vật.

"Sao không nghe điện thoại?"

Kiều Niệm lười đem chuyện mình gặp người Kiều gia nói ra, thuận miệng trả lời: "Điện thoại để chế độ im lặng, không nghe thấy tiếng điện thoại reo.”

Trong khóe mắt, Diệp Vọng Xuyên nhìn thấy điện thoại trong tay cô vẫn đang rung, vì vậy anh im lặng cúp điện thoại, không vạch trần lời nói dối rằng cô không bị phân tâm.

Đưa tay kéo cô: “Đi thôi, ông nội Giang và những người khác ở trên chờ em.”

Kiều Niệm vô thức tránh né tay anh, vẻ mặt buồn bực.

Nhất định là Giang Ly gọi người tới!

Cổ cô chỉ bị rách một chút, không đến mức kêu nhiều người tới như vậy!

Cô vừa muốn đi lên, bỗng nhiên bị người chặn lại ở góc tường.

Diệp Vọng Xuyên thân hình cao lớn, cái bóng che xuống giống như một ngọn núi bao phủ cô ở phía dưới.

Cảm giác áp bức và cường thế vô hình khiến cả người Kiều Niệm nổi da gà.

"Không phải nên gọi anh là anh sao?"

Giọng nói này, gợi cảm mê người!

Chết tiệt!

Anh đang nói cái gì vậy!

Kiều Niệm nghi hoặc ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt trầm trầm mênh mông, vừa lười nhác lại khiến người ta để ý, lúc này đang nhìn chăm chú vào cô, giống như muốn đem cô hút vào.

"Anh sẽ đưa em lên."

Diệp Vọng Xuyên mạnh mẽ nắm tay cô, đôi môi mỏng chứa một tia như cười như không, vừa càn vừa lưu manh, không ra bài theo cách cũ, dường như không cho phép cô giãy thoát, bàn tay to hoàn toàn bao lấy tay cô.

Lúc này anh mới thu lại khí thế toàn thân nói, lại khôi phục bộ dáng lười biếng không để chuyện gì vào mắt kia: "Đi thôi."