"Cô ta một nghèo hai trắng, ba mẹ ruột cũng là dân quê mùa đến từ khe núi, làm loạn đến cuối cùng, muốn bồi thường tiền còn không phải được nhà cậu cho cô ta chùi đít."
Kiều Sân mím môi, nhìn mặt Phó Qua.
Triệu Tĩnh Vi tiếp tục nói: "Hơn nữa, cậu gọi điện thoại gọi Phó học trưởng đến, Phó học trưởng cũng gọi điện thoại cho một người quen từ bệnh viện thành phố, nếu không có cô ta, đứa nhỏ có lẽ đã được cứu từ lâu rồi!"
Đúng vậy, Kiều Sân nhớ tới vừa rồi mình bị ông cụ xen vào việc của người khác chỉ vào mũi mắng, trong lòng khó chịu.
Phó Qua cũng bị mất mặt, Triệu Tĩnh Vi nói những lời này đã cứu được không ít sự tôn nghiêm của anh ta, ánh mắt anh ta nhìn Kiều Niệm từ xa dần lạnh lùng, quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Kiều Sân: “Đi thôi, mẹ và bác trai bác gái em cũng tới, đều ở bên ngoài rồi.”
Kiều Sân đã thấy được Kiều Vi Dân và những người khác vội vàng chạy tới, hai vị khách quý Đường gia đã không đến, chỉ có ba người Kiều Vi Dân, Thẩm Quỳnh Chi và mẹ Phó Qua.
Nhìn thấy Phó phu nhân, trên mặt Kiều Sân lập tức lộ vẻ nhu thuận, ngọt ngào hướng về phía người tới hô: “Dì Phó.”
Gọi Phó phu nhân xong, cô ta mới gọi Kiều Vi Dân: “Ba, mẹ.”
Triệu Tĩnh Vi và một bạn học nữ khác bình thường đi theo đều là chó săn đi theo phía sau cô ta, điều kiện gia đình bình thường, nhìn thấy một nhân vật to lớn như Kiều Vi Dân thỉnh thoảng lên tin tài chính ở Nhiễu Thành, không còn nói xấu Kiều Niệm sau lưng như trước, sợ hãi rụt rè trốn ở bên cạnh, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt.
Kiều Vi Dân không nhìn hai người bọn họ, bước nhanh tới, trước tiên nhìn Kiều Sân, sau đó nhìn Phó Qua, cười vươn tay vỗ cánh tay Phó Qua: “Bác nghe nói Sân Sân không thoải mái, may mắn có cháu ở bên cạnh.”
Đối với ba của bạn gái mình, Phó Qua tỏ thái độ lễ phép: “Bác, Sân Sân là bạn gái cháu, chăm sóc cô ấy là việc cháu nên làm.”
"Thật là một đứa bé ngoan, Sân Sân giao cho cháu, bác liền yên tâm!"
"Bác trai quá khách sáo rồi."
“Được được được, đều là người một nhà, bác không khách sáo với cháu nữa.” Kiều Vi Dân là ba vợ nhìn đứa con rể, càng nhìn càng thuận mắt.
Phó phu nhân thần sắc lại nhàn nhạt, chỉ liếc con trai mình một cái, trong mắt hình như có trách móc, nhưng cũng không nói thẳng ra.
Phó gia bọn họ tốt xấu gì cũng là một trong tứ đại gia tộc ở Nhiễu Thành, ở Nhiễu Thành, cho dù không tính là hào môn đỉnh cấp, nhưng so với những gia tộc mới nổi như Kiều gia, xuất thân của họ luôn khác biệt hơn!
Người vợ tốt nhất trong cảm nhận của bà ta nhất định phải môn đăng hộ đối, nếu có thể tìm được danh môn thì tốt nhất.
Gia cảnh Kiều Sân không đủ, nhưng mà, so với thiên kim giả nhà quê Kiều Niệm mà Phó Qua kết giao lúc trước, Kiều Sân ở trong mắt bà ta cho dù không thích hợp, cũng tốt hơn so với lúc trước một ít!
Dù sao Phó Qua còn chưa tới tuổi kết hôn, có cô gái mình thích kết giao một chút bà cũng không phản đối, nhưng đến lúc kết hôn, bà ta sẽ từ từ nói chuyện với con trai mình.
Kiều Vi Dân lại nói thêm vài câu với Phó Qua, Thẩm Quỳnh Chi thấy Kiều Sân mệt mỏi, nói với chồng mình: "Được rồi, có lời gì về rồi hẵng nói sau. Sân Sân ngày mai còn phải đi học!"
Kiều Vi Dân cười ha ha, vỗ vỗ đầu, ngượng ngùng nói: "Xem tôi kìa, vừa nhìn thấy Phó Qua đầu óc liền choáng váng rồi. Đi thôi, chúng tôi về trước đã nào."
Vừa dứt lời, ông ta nhìn thấy Kiều Niệm ở một góc khác, lông mày bỗng nhiên nhíu lại!
Nói với những người kia: "Mọi người đi ra ngoài trước đi, tôi đi ra sau."
Phó phu nhân không thấy Kiều Niệm, bà ta đã sớm không kiên nhẫn ngửi mùi nước khử trùng của bệnh viện nữa, không quan tâm Kiều Vi Dân vì sao đột nhiên không đi tiếp, thân thiết nói với Thẩm Quỳnh Chi: "Kiều phu nhân, chúng ta đi thôi."
Thẩm Quỳnh Chi trông cậy vào con gái gả vào hào môn, lấy lòng bà ta, có chỗ nào không nể tình, vui vẻ kéo tay bà ta, dẫn những người khác đi ra ngoài.