Kiều Niệm nhướng mí mắt, suy nghĩ một chút, chậm rãi nhấc chân đi theo.
Thủy Tạ Hiên rất lớn, nhưng người đó dường như rất quen thuộc với nơi này, anh ta cao và có đôi chân dài, bước đi có vẻ nhanh nhưng anh ta luôn chỉ cách cô nửa bước.
Cô khẽ cau mày, nắm chặt dây lưng ba lô, có chút đau đầu.
Cô đã tìm kiếm ba mẹ ruột của mình chỉ để tìm ra cô là ai, bây giờ có vẻ như cô đã rơi vào một rắc rối ....
“Kiều Niệm?”
Cô nhón gót đi về phía trước, đột nhiên, một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, kinh ngạc gọi tên cô.
Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cách đó không xa có một đám người đứng ở trong bóng tối.
Kiều Vi Dân mới tách cô ra không bao lâu, mẹ Kiều, bà Kiều và Kiều Sân rõ ràng cũng ở trong nhà hàng.
Ngoại trừ Kiều Vi Dân bọn họ, Phó Qua cùng Phó phu nhân cũng ở đây, mặt khác có hai người phụ nữ khác trong bộ đồ đường trang, cô gái trẻ đang đỡ tay người đàn ông lớn tuổi hơn, mái tóc của ông già đã bạc trắng và được cuộn lại, trên cổ ông đeo một chuỗi dây chuyền màu xanh ngọc lục bảo, đường trang màu đỏ hồng trên người cô toát lên vẻ sang trọng và điềm tĩnh tích lũy theo năm tháng, cũng xa xa nhìn về phía cô. Cô ấy đang nói chuyện với người bên cạnh, như thể cô ấy đang hỏi người bên cạnh cô là ai.
Nhìn thấy Kiều Niệm ở đây, sắc mặt người Kiều gia đều lộ ra vẻ thích thú.
“Sao con lại ở đây?” Kiều Vi Dân bước nhanh tới, hạ giọng, lông mày hiện lên vẻ bực bội.
Ông ta đưa tiền cho Kiều Niệm, Kiều Niệm không cần, ông ta còn tưởng rằng Kiều Niệm có cốt khí, không ngờ lại chạy tới nơi này!
Kiều Sân muốn bái sư, nhà họ Phó cũng ở đây, ông ta không muốn vì chuyện xấu trong nhà khiến cho mọi người đều biết, cố nén tức giận nói: "Niệm Niệm, bố và mẹ con cả bà nội con không ai đuổi con đi cả, là chính con ở trên mạng treo tin tức muốn tìm ba mẹ ruột của mình, con đã tìm được rồi, con không theo ba mẹ con về, sao lại tới đây làm loạn làm gì?"
Ông ta cho rằng Kiều Niệm nghe thấy bọn họ nói chuyện dưới lầu, cố ý đuổi theo.
Cũng không nhìn Diệp Vọng Xuyên bên cạnh Kiều Niệm, móc ví tiền ra, nói: "Có phải con đã suy nghĩ cẩn thận, hay là muốn cầm một vạn kia?"
Ông ta lấy thẻ ngân hàng trong ví ra muốn đưa cho Kiều Niệm.
Kiều Niệm nhìn dáng vẻ hổn hển của ông ta, vén mí mắt, vừa định mở miệng. Đột nhiên có một bàn tay xiên xẹo đi vào, ấn thẻ ngân hàng của Kiều Vi Dân trở lại ví, dùng tay trái nắm lấy tay cô, cụp mắt xuống nói với Kiều Niệm: "Đi thôi, ông nội Giang đang đợi cô."
Lông mày Kiều Niệm cũng sắp nhíu lại, những người hiểu rõ cô đều biết cô cực kỳ ghét người khác chạm vào cô, người muốn chạm vào cô trước đó bị đánh vào bệnh viện nằm ba tháng mới xuất viện.
Lúc này tay trái bị người nắm chặt, bàn tay to khô nóng hoàn toàn bao bọc lấy tay cô, lòng bàn tay Kiều Niệm dính ra một tầng mồ hôi mỏng mịn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông tự nhiên nắm tay cô.
Anh muốn giúp cô giải vây cũng không cần nắm tay!
Kiều Niệm muốn giãy dụa, lại nhìn thấy một đám người họ Kiều đứng từ xa nhìn bọn họ, liền nuốt lời sắp nói ra xuống.
Anh ta thậm chí không nhìn Kiều Vi Dân một cái, chớ nói chi là dây dưa với Kiều Vi Dân.
"Hừ" một tiếng, liền đi theo phía sau anh, dưới cái nhìn chăm chú của đám người nhà họ Kiều, đi vào phòng đặt chữ "Thủy".
Người của nhà họ Kiều bao gồm Kiều Vi Dân đều ngây ngẩn cả người.
Thủy Tạ Hiên khác với những nơi khác, kinh doanh ở đây rất tốt, bọn họ đặt được phòng ăn tối ở đây thì cũng đã phải nhờ rất nhiều quan hệ, bọn họ vẫn chỉ đặt được khoang bình thường, nhưng Kiều Niệm lại đi theo người đàn ông đó vào phòng riêng.
Thoạt nhìn chỉ có hai chữ khác biệt, trong đó đại biểu thân phận chênh lệch, lại cách một khoảng cách rất lớn!