Kiều Niệm không hề né tránh bàn tay anh vươn tới, từ đầu đến cuối cách anh một bước đi theo phía sau, giọng nói rất khàn, rất tùy ý, cắn chữ rất rõ ràng: "Không ngại."
Giang Ly nhìn bàn tay thất bại của mình, ngẩn người, ngoài ý muốn nhìn em họ nhỏ thoạt nhìn nhu nhu yếu ớt bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia bối rối.
Cô trốn như thế nào, vừa rồi anh cũng không nhìn rõ.
Giang Ly cảm thấy có thể là ngoài ý muốn, không nghĩ nhiều, vừa lúc đi tới bên cửa xe, thuận tay giúp cô mở cửa sau.
"Bên ngoài nóng, lên xe trước."
Trước khi Kiều Niệm đọc ra, không biết ba mẹ ruột của cô là người như thế nào, cũng không biết đối phương làm gì, cô chỉ đem tin tức của mình đăng lên một trang web rất hot tìm kiếm trẻ em lạc đường "Bảo bối về nhà", không bao lâu đã có người liên lạc với cô.
Sau đó tất cả đều là Kiều Vi Dân giao tiếp, Kiều Sân từng "vô tình" tiết lộ với cô, ba mẹ cô là người ở huyện Hồ Hà, là một giáo viên.
Kiều Niệm nheo mắt nhìn ánh mặt trời tỏa sáng, thu hồi tầm mắt.
Loại xe này cô biết, Đường Cấm đã nói với cô, xe mui trần 200 vạn trở lên. (~6,6 tỏi)
Xe này có cửa sổ trời, nhìn như xe đầu bảng, giá xe sẽ không dưới 380 vạn.
Kiều Niệm nhướng mày, chiếc Bentley Kiều Vi Dân đổi năm ngoái cũng chỉ có 500 vạn (~16,5 tỏi), ông nội huyện Hồ Hà của cô rốt cuộc là ai?
Vừa ngồi vào, điều hòa liền phả vào mặt, xua đi cái nóng bên ngoài do ánh mặt trời mang đến, Kiều Niệm nhìn thấy "bạn" đang ngồi trong xe, lát nữa sẽ đi ăn tối với họ.
Đối phương đại khái hơn hai mươi tuổi, mặt mày rất chói mắt, có lẽ là do đuôi mắt hơi nhếch lên, lúc hơi nâng cằm cả khuôn mặt có chút lạnh lẽo, quần áo trên người nhìn không ra nhãn hiệu nhưng được chế tác tinh tế, mặc trên người tựa hồ là may đo cho anh, khuy kim loại mạ vàng, không có một nếp nhăn, đường nét của mắt thâm thúy, mệt mỏi suy sụp, thoạt nhìn rất không dễ ở chung.
Trên cổ tay lại mang theo một chuỗi phật châu, trong xe thoang thoảng mùi gỗ đàn hương.
Người này tin Phật?
Giang Ly cười giới thiệu ở ngoài cửa xe: “Niệm Niệm, vị này là Diệp Vọng Xuyên, bạn của anh, em gọi cậu ta là anh Diệp là được.
Kiều Niệm dừng động tác một chút, nhìn xung quanh.
Pleaton được xem là loại xe hơi tương đối rộng rãi, đôi chân dài của người nọ lại có loại ảo giác không có chỗ để đặt, còn cần hơi cong lên mới đặt xuống được.
Kiều Niệm cảm thấy có một ánh mắt vô hình chiếu vào mình, cô mím môi cụp mi, ra vẻ ngoan ngoãn mà thản nhiên gọi anh Diệp, sau đó tìm một chỗ bên cạnh ngồi xuống.
Ngược lại Diệp Vọng Xuyên bị một tiếng "anh" mềm mại của cô làm cho mí mắt nhướng lên, con ngươi thâm thúy khó có thể dao động nổi lên gợn sóng.
Ánh mắt anh rơi vào cô gái trẻ ngồi yên lặng bên cạnh anh, làn da trắng nõn, rất trắng, trắng như men sứ tinh tế.
Mí mắt cô lại mỏng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lông mi cong cong cũng bay lên theo, nho nhỏ một cái, ngoan muốn chết!
Kỹ thuật lái xe của Giang Ly không tệ, trên xe có ba người, Giang Ly dường như sợ cô xấu hổ, thỉnh thoảng tìm đề tài nói với cô vài câu.
Thuận tiện không dấu vết cùng cô giới thiệu tình huống trong nhà.
Chỉ có người đàn ông ngồi bên cạnh cô là từ đầu tới cuối chưa từng nói gì.
Nhưng anh ngồi ở chỗ đó, giống như một con sư tử đang nghỉ ngơi, cho dù anh không lộ ra móng vuốt sắc bén, người ta cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của anh.
Xe nhanh chóng chạy đến đích.
Thủy Tạ Hiên nằm ở trung tâm thành phố, trên mảnh đất này từng tấc đất, từng tấc vàng dường như sẽ mất đi nếu không được xây dựng những tòa nhà chọc trời.
Hết lần này tới lần khác Thủy Tạ Hiên nằm ở khu vực phồn hoa nhất lại có cảnh quan hoa viên rộng lớn, nằm ở vị trí đắc địa giữa ồn ào náo nhiệt, yên tĩnh, định trước nơi này là nơi cao cấp, kinh doanh tốt.
"Tôi đi đỗ xe."
Giang Ly dừng xe ở cửa, nói với người đàn ông vẫn không nói chuyện trên xe: "Vọng thiếu gia, tôi có đặt ghế lô chữ Thủy, cậu dẫn Niệm Niệm vào trước, tôi dừng xe rồi sẽ lên ngay."
Kiều Niệm nghe được một tiếng mũi trầm thấp bên cạnh, một giọng nam trầm thấp mê người tựa như dán vào bên tai cô: "Đi thôi."