"Hứa Sí." Khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt tràn đầy ánh sáng lấp lánh: "Cậu giống như mẹ tớ vậy."
Anh kìm lại lời nói, khi nhìn thấy dáng vẻ Ôn Du cười khúc khích, đầu óc anh đột nhiên trống rỗng, không biết có phải vì giữa trưa nắng gắt chiếu sau lưng hay không, một luồng khí nóng bỏng từ dưới lòng bàn chân dâng lên trong người, khuôn mặt Hứa Sí hơi đỏ lên.
Anh cắn răng: “Giống thì giống, tớ đi đây.”
Vừa nói ra những lời này được mấy giây ngắn ngủi, trong đầu anh còn tưởng tượng rằng cô sẽ giữ anh lại, không ngờ Ôn Du không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: "Được, tạm biệt."
Nhóc ranh.
“Bye.”
Anh bất đắc dĩ vẫy tay với cô, ngay khi Ôn Du quay người đi anh liền ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Lý Dương Phàm đang giả vờ như mình không tồn tại, khóe miệng nhếch lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lý Dương Phàm: … Không dám đυ.ng, không dám đυ.ng.
“Rất xin lỗi, để cậu chờ lâu. Để tớ xem lại câu đó.”
"Không cần đâu, bạn học Ôn Du!" Cả người Lý Dương Phàm run lên, lui về phía sau một bước: "Tớ vừa mới nhận ra, chợt hiểu được! Cậu mau đi ăn trưa đi!"
“Được.” Ôn Du gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vô thức chạy tới cửa kêu lên với bóng dáng của Hứa Sí: “Đừng quên tới hỏi bài tớ đó!”
Anh không quay đầu lại, giơ tay làm động tác “OK”, bóng của thiếu niên cao lớn bị ánh nắng kéo dài, giống như một mũi tên sắc nhọn.
Cũng bởi vì lúc này Ôn Du không nhìn thấy, cho nên anh mới có thể không kiêng nể gì cười híp mắt.
Sau giờ nghỉ trưa nhàm chán dài đằng đẵng chính là tiết thể dục một tuần một lần.
Học sinh cấp ba luôn bị việc học nặng nề áp bức trong thời gian dài, vất vả lắm mới có được một khoảng thời gian tự do ngắn ngủi, chưa đợi tiếng chuông vang lên thì toàn bộ đã chạy tới sân thể dục, ngay cả người từ trước đến nay có tính cách trốn tránh là Hạ Tiểu Hàn cũng nhịn không được nổi hứng làm thơ nói: "Tiểu Du, đây chính là cái gọi là bị nhốt trong l*иg lâu, được thả về tự nhiên đấy."
“Là “l*иg chim" đấy.”
Ôn Du nhìn các bạn học chạy tứ tán như chim trên sân thể dục, tự dưng nhớ tới lúc hai chân mình bị tàn tật. Lúc ấy chuyện cô khát vọng nhất chính là trở lại trường học cùng bạn cùng lứa đi lại trên sân thể dục, nhưng hiện thực thì chỉ có xe lăn lạnh như băng và bệ cửa sổ lẻ loi trước mắt.
Sau khi tới nơi này cô mất đi rất nhiều, nhưng cũng có được khả năng vô hạn. Một cơn gió lạnh thấu xương thổi tới, gió lạnh như con dao nhỏ thâm nhập vào cốt tủy cắt qua mỗi tấc da thịt, khiến cô phản ứng theo bản năng kéo áo khoác đồng phục lại, khi ngẩng đầu lên, thế mà trông thấy Hứa Sí đứng ở phía xa.
Lúc này cô mới nhớ tới, lớp bọn họ cũng học thể dục vào lúc này.
Vóc dáng Hứa Sí cao, hơn nữa không còn mặc đồng phục học sinh, ở trong đám người thì vô cùng nổi bật. Lúc này anh đang nghiêng người tựa vào giá bóng rổ, đối mặt với bãi cỏ chỗ Ôn Du, bởi vì khoảng cách quá xa mà không thấy rõ biểu cảm, nhưng có lẽ là nhìn thấy cô.
Tâm trạng của Ôn Du đang tốt, cười khanh khách vẫy tay với anh, Hứa Sí dường như cúi đầu cười, cũng giơ tay chào hỏi cô.
Cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt tiếp tục nói chuyện với Hạ Tiểu Hàn, Hứa Sí thì đứng thẳng người lên từ cạnh giá bóng rổ, tầm mắt vô tình hay cố ý mà nhẹ nhàng bay xuống bóng lưng cô.
"Nhìn anh Sí cười kìa, giống bà ngoại tôi ghê."
"Cậu ấy đã đứng ở đây ròng rã mười phút, xem như đã đợi được người mình muốn đợi rồi."
"Chờ người mười phút, chào hỏi mười giây, còn chỉ là giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể, các cậu nói xem, có phải là anh Sí thầm mến…"
Lời còn chưa nói xong đã bị ánh mắt của Hứa Sí chặn lại. Lá gan Sầm Dương lớn, nói chuyện cũng không biết giữ mồm giữ miệng, có thể nói là EQ có chút thấp, cậu ta ngậm điếu thuốc ngay tại chỗ đi thẳng vào vấn đề: "Anh Sí, không phải anh đang nhìn Ôn Du lớp A3 chứ?"
Cậu ta thật sự nghĩ không ra, dựa vào điều kiện của Hứa Sí, số lượng con gái theo đuổi anh gần như nhiều không đếm xuể, ngay cả mỹ nữ học bá nổi danh toàn trường Bạch Lộ còn thầm thích anh, người này lại giống khúc gỗ lạnh như băng, một mực không chú ý đến đám con gái người ta. Mà Ôn Du thì chẳng qua chỉ là một đứa nhà quê không ai biết đến, thành tích rối tinh rối mù thì không nói, vẻ ngoài cũng khó có thể khen, sao mà anh lại có thể phá lệ để ý đến loại con gái này?