Rời Đi

Ngoại truyện: Mộ Minh (1)

1.

Khương Nam, anh thật sự bẩn lắm ư?

Đến tận khi nhắm mắt buông xuôi, em vẫn không để anh chạm vào em.

—-----

Tôi nhìn cô ấy ngồi trên xe lăn.

Không giống những lần cô ấy chìm vào giấc ngủ say, nhưng vẫn có thể đánh thức dậy.

Lần này, có gọi thế nào, cô ấy cũng không thể tỉnh lại nữa.

Nỗi đau xót tràn lên, như phủ toàn bộ bầu trời và mặt đất.

Tôi đột nhiên nhớ lại Khương Nam của tuổi mười hai.

Cô ấy nhỏ xíu, lại dễ xấu hổ. Mỗi lần muốn nói điều gì, bàn tay nhỏ sẽ giật kẽ góc áo tôi. Mỗi lần sợ hãi điều gì, cô ấy thường quen trốn sau lưng tôi.

Rốt cuộc là từ khi nào, Khương Nam không dính lấy tôi nữa. Cô ấy có chế.t đi chăng nữa, cũng không dựa dẫm vào tôi.

Đúng rồi.

Là từ khi chúng tôi bắt đầu kết hôn.

Đại học, tôi không ở Bắc Thành, chia xa Khương Nam bốn năm.

Thời gian đó chúng tôi vẫn thường giữ liên lạc. Ngày lễ ngày Tết, tôi cũng sẽ quay về Bắc Thành.

Tôi coi cô ấy như em gái ruột trong nhà.

Cô ấy lại một mực muốn gả cho tôi.

Nhưng tôi đã có bạn gái rồi, cô ấy tên Lâm Du Du, là hoa khôi của trường, tình cảm của chúng tôi rất tốt.

Sự phản kháng của tôi chọc giận đến ông nội, sau này bố mẹ tôi lấy cái chế.t ra đe doạ, cho nên tôi đành phải thỏa hiệp.

Lâm Du Du lòng đau như cắt, bay ra nước ngoài.

Kể từ thời khắc đó, tôi bắt đầu chán ghét Khương Nam.

Bất kể cô ấy có đối tốt với tôi thế nào, bất kể trước mặt tôi cô ấy phải thận trọng từng li từng tí, bất kể tôi làm chuyện quá đáng cỡ nào cô ấy cũng nhẫn nhịn bao dung.

Song trước sau như một, tôi vẫn ghét cay ghét đắng cô ấy.

Chỉ là tôi không ngờ rằng, tôi lại bị v.ả mặt nhanh như vậy.

Lúc Khương Nam đề ra yêu cầu ly hôn, tôi mới phát hiện ra tình cảm của mình dành cho cô ấy, nhưng tôi nhất quyết không chịu thừa nhận.

Tôi tự nói với chính mình, người tôi thích là Lâm Du Du, tôi chỉ coi Khương Nam như em gái mà thôi.

Sau đó lúc cô ấy muốn phá thai, tôi thừa nhận, tôi hoảng rồi.

Tôi đột nhiên ý thức được, Khương Nam thật sự sẽ rời xa tôi.

Cho nên, tôi đem chuyện nói với ông nội, trên danh nghĩa thì là không muốn để chính mình bị liên lụy, sự thật lại chỉ mình tôi hay, tôi không nỡ để cô ấy bỏ đứa bé nhường nào.

Nhưng rồi cô ấy vẫn lựa chọn từ bỏ đứa bé.

Tôi không biết cô ấy thuyết phục ông nội tôi bằng cách nào.

Ngày đi đến cục dân chính, thật lòng tôi không hề muốn ly hôn, tôi chỉ muốn mượn một cái cớ để gặp cô ấy, xem xem đứa bé còn hay không…

Nếu như vẫn còn, có lẽ không cần ly hôn nữa.

Nhưng đứa bé đã không còn.

Nhìn chiếc bụng phẳng lì của cô ấy, so với bực tức, tôi càng đau lòng gấp bội phần.

Đứa bé của tôi, thật sự bị Khương Nam từ bỏ rồi.

Tôi nhìn thấy dáng vẻ thay đổi của cô ấy, tôi mắng cô ấy xấu, mắng cô ấy khó nhìn!

Cơn giận dữ điê.n cuồ.ng ấy, là bởi vì tôi không cách nào chấp nhận nổi việc cô ấy phải rời xa tôi.

Tôi không cẩn thận làm tóc giả của cô ấy rơi xuống.

Tôi nhìn cái đầu nhẵn bóng của cô ấy, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Xen lẫn có cả nỗi sợ hãi và sự hoảng loạn.

Rốt cuộc là tại sao cô ấy phải cạo trọc đầu?

Sau này tôi biết rồi.

Cô ấy mắc bệnh ung thư, giai đoạn cuối.

Lúc hóa trị, phải cạo đầu.

—------

Ngày đưa theo Lâm Du Du trở về Mộ gia, cũng là thời điểm vừa ly hôn với Khương Nam, tôi thậm chí còn cố ý hòa hợp với Lâm Du Du. Tôi không thừa nhận mình thích Khương Nam.

Kết quả tối hôm đó, ông nội thấy tôi đưa Lâm Du Du về liền nổi giận.

Tôi tranh cãi với ông mấy câu, ông liền đán.h tôi.

Cuối cùng ông cực kỳ chán ghét nói: “Mộ Minh, mày không xứng với Khương Nam!”

Sao tôi lại không xứng với cô ấy được?

Hồi còn nhỏ tôi đối xử với cô ấy tốt như vậy, là do cô ấy được đằng chân lân đằng đầu.

Sau đêm hôm ấy, tôi chia tay với Lâm Du Du.

Tôi biết, tôi không còn thích cô ấy nữa.

Có lẽ, ban đầu vốn không phải là thích.

Chỉ là do tâm lí thích quấy phá thời phản nghịch.

Chỉ là do không nhìn ra, tình cảm tôi dành cho Khương Nam, vốn không phải tình anh em.

Chỉ là do thời niên thiếu, ánh mắt của Lâm Du Du, khiến tôi đánh mất chính mình.