Rời Đi

Chương 10

Sau hôm đó, Mộ Minh vẫn thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi.

Thỉnh thoảng ở hành lang bệnh viện, thỉnh thoảng trong cơn mơ lúc nửa đêm, thỉnh thoảng trong phòng bệnh vào buổi sáng…

Thật nực cười.

Đây là tình yêu mà Mộ Minh nói ư?

Vừa ích kỷ, lại vừa đáng sợ.

Nhưng tôi đã không còn sức lực để giằng co việc này với anh ta nữa.

Sức khỏe của tôi ngày càng kém đi.

Đặc biệt là sau lần hóa trị thứ ba.

Tôi tưởng rằng mình sắp chết đến nơi.

Tôi nôn thốc nôn tháo trên giường bệnh cả một ngày.

Mộ Minh ngồi bên cạnh đau lòng nhìn tôi.

Dì giúp việc cũng ở đây, lặng lẽ rơi nước mắt.

Khó khăn lắm mới kiềm chế được cơn buồn nôn, tôi nằm xuống giường bệnh.

Bỗng, Mộ Minh hỏi tôi: “Tiểu Nam, anh có thể ôm em được không?”

Nực cười.

Cuối cùng thì, Mộ Minh cũng không đưa tay ra.

Anh ta quay người bước ra khỏi phòng.

Còn tôi, nghe thấy tiếng khóc bị kìm nén nơi hành lang.

14.

Tôi vượt qua những ngày đông lạnh giá của Bắc Thành, nghênh đón ánh mặt trời ấm áp mùa xuân.

Bây giờ, tôi chỉ có thể dựa vào xe lăn để đi ra ngoài.

Tôi được dì giúp việc đẩy ra khuôn viên bệnh viện tắm nắng.

Tôi nheo mắt, đón ánh nắng mặt trời qua những tia lá.

Không biết có phải đến điểm cuối của cuộc đời rồi hay không, đoạn thời gian này, tôi thường xuyên nhớ lại những chuyện cũ.

Nhớ hồi bé hai bố con sống nương tựa vào nhau. Nhớ mỗi lần tan học về nhà trông ngóng bố đi làm về. Mặc dù chờ đợi rất vất vả, song chỉ cần đợi được bố, liền cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện vô cùng.

Nhớ những tháng ngày tháng ở Mộ gia, nhớ lúc mới chuyển vào nhà họ, một cuộc sống lạ lẫm luôn khiến tôi bất an, làm gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận.

Có điều lúc ấy, bên cạnh tôi luôn có một chàng trai.

Anh đưa tôi ra khỏi bóng tối, giúp tôi dần quên đi nỗi đau mất người thân, song lại từng bước, từng bước khiến tôi đem lòng yêu mến.

“Khương Nam!”

Một giọng nữ nhiếc tai đột nhiên vang lên bên cạnh tôi.

Cô ta làm tôi thoát khỏi những ý nghĩ đang dang dở.

Đoạn thời gian này, tôi dễ ngủ nhưng cũng dễ thức giấc.

Dường như lúc nào cũng ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ.

Tôi ngoái đầu nhìn qua.

Thấy Lâm Du Du đang giận dữ đi về phía tôi.

Lại nhìn dì giúp việc đang đứng chắn trước mặt tôi, có lẽ do bà nhận thấy vị khách không mời mà tới này không có ý tốt.

Khoảnh khắc Lâm Du Du nhìn thấy tôi một cách rõ ràng nhất, sự tức giận trong lòng cô ta hình như cũng biến mất.

Chắc cô ta cũng không ngờ chỉ sau mấy tháng không gặp mà tôi đã thành ra thế này.

Tôi bỗng nhớ về buổi sáng hôm được soi gương.

Không biết có phải bệnh viện quan tâm đến bệnh nhân ung thư hay không, phòng vệ sinh của khoa tôi đang điều trị không có gương, mà tôi cũng không để ý lắm đến chuyện này.

Hôm đó, tôi đi vệ sinh ở nhà vệ sinh công cộng của bệnh viện, rồi vô tình nhìn thấy chính mình trong gương.

Tôi chưa từng khóc một lần kể từ khi biết tin mình bị ung th.ư.

Bố tôi nói, ông trời đã an bài tất cả mọi thứ.

Ông nói, cái chết không đáng sợ như tôi nghĩ.

Có lẽ vì nghề nghiệp của mình, ông luôn thấm nhuần trong tôi suy nghĩ, nếu chẳng may một ngày nào đó ông xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không cảm thấy quá tồi tệ.

Bởi vậy, tôi không sợ cái chế.t cho lắm.

Nhưng đến ngày hôm đó, nước mắt tôi không ngừng chảy xuống.

Tôi hỏi dì giúp việc, tôi nói tôi xấu như thế này, bà có cảm thấy đáng sợ không?

Bà vừa khóc vừa lắc đầu.

Hiện giờ Lâm Du Du có phản ứng như vậy khi nhìn thấy tôi, dù sao cũng là điều dễ hiểu.

"Sao cô lại biến thành như thế này?" Lâm Du Du hỏi.

Cô ta không dám tin rằng người phụ nữ gầy gò xanh xao trước mặt mình là tôi.

Tôi đã được nhà họ Mộ chăm sóc rất tốt.

Tuy rằng không xinh đẹp rạng ngời, nhưng được cái làn da rất đẹp.