12.
Tôi nhìn một Mộ Minh mà tôi chưa từng nhìn thấy qua, hờ hững nhắc nhở: “Anh từng nói, cho dù tôi có chế.t, anh cũng sẽ không thèm nhìn tôi một lần!”
"Anh hối hận rồi Tiểu Nam, anh thực sự hối hận rồi." Mộ Minh bày ra vẻ bi thương, rồi đột nhiên quỳ xuống dưới chân tôi, "Anh không biết em thật sự bị bệnh, anh còn tưởng rằng…”
"Đúng, anh tưởng tôi lừa anh, tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì để có được anh."
Tôi dửng dưng nhìn anh ta.
“Mộ Minh, trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ chia rẽ anh và Lâm Du Du. Tùy anh có tin hay không, trước khi chúng ta kết hôn, tôi không hề biết đến sự tồn tại của Lâm Du Du, anh không nói cho tôi biết, ông nội Mộ lại cố ý giấu tôi.”
“Anh tin, anh đều tin, là anh nhỏ nhen, là do anh hiểu lầm em.” Mộ Minh điên cuồng gật đầu.
"Tôi cũng không phải người bỏ thuốc anh. Anh thông minh như vậy, sao có thể không biết đêm đó chúng ta từ biệt thự nhà anh rời đi. Song anh lại cố ý đổ cho tôi, dùng đủ loại lời lẽ xúc phạm tôi."
"Anh sai rồi, Tiểu Nam."
"Càng buồn cười hơn chính là, chúng ta vừa mới ly hôn, anh lại nóng lòng muốn kết hôn với Lâm Du Du, còn nhờ tôi giúp anh thuyết phục ông nội Mộ... Anh nói, anh bắt tôi tin rằng người anh yêu là tôi thế nào đây?”
Nói những lời này, tôi còn tự cảm thấy nực cười.
"Tiểu Nam, anh không nên đối xử với em như vậy, là lỗi của anh, đều là lỗi của anh."
"Sao lại sai được? Chỉ là không yêu thôi mà."
“Anh yêu em, thật sự rất yêu em, anh thừa nhận chính anh cũng không thể tin được, nhưng…” Mộ Minh cố gắng giải thích.
“Vậy thì đừng tin nữa.” Tôi ngắt lời anh ta.
"Vậy bây giờ anh phải nói gì, phải làm gì, mới có thể khiến em tin đó là sự thật?"
"Vô ích thôi, bởi vì nó không quan trọng nữa. Nếu là giả, tôi không quan tâm. Nếu là thật, xem như là báo ứng của anh vậy."
“Đúng là báo ứng.” Mộ Minh lặng lẽ gật đầu, “Là anh phụ em…”
"Không, là anh thành toàn cho tôi."
Thành toàn cho tôi học cách yêu lấy chính mình
Dù cho thời gian không còn nhiều nữa.
“Mộ Minh, nếu như anh còn có chút lương tâm, thì đừng để tôi gặp lại anh thêm lần nữa. Tôi không còn thích anh, dù chỉ một chút.” Tôi nhìn Mộ Minh, nghiêm túc nói.
Giống như hồi đó, nghiêm túc nói rằng tôi thích anh.
Chỉ khác là.
Lúc đó, Mộ Minh cực kỳ ghét tôi.
Còn bây giờ, anh ta đang quỳ trên mặt đất và khóc lóc chẳng ra làm sao.