11.
Từ hôm đó, Mộ Minh không đến nữa.
Có lẽ là thực sự bị tôi dọa cho sợ rồi.
Cuối cùng tôi cũng không phải gặp lại anh ta nữa.
Cho đến đêm hôm đó.
Tôi đột ngột tỉnh giấc vào giữa đêm.
Tôi mơ thấy mình chế.t và bị đưa đi hỏa táng.
Ngọn lửa lớn chạm vào từng tấc da tấc thịt khiến tôi đau vô cùng.
Không phải nói, người chế.t sẽ vô tri vô giác hay sao?
Tôi thức dậy trong nỗi sợ hãi.
Mở mắt ra, tôi bắt gặp một đôi mắt thâm trầm.
Anh ta đang ngồi trên giường bệnh của tôi, nắm đôi bàn tay gầy guộc của tôi.
Thấy tôi đột ngột tỉnh giấc, anh ta vội buông tôi ra, như làm chuyện có lỗi với lương tâm.
Đồng thời, anh ta sốt sắng nói: "Khương Nam, đừng kích động, tôi sẽ lập tức đi ngay."
Dáng vẻ vội vã cùng bước chân hỗn loạn.
“Mộ Minh.” Tôi gọi lại.
Thân thể Mộ Minh cứng đờ.
Anh ta dừng bước.
“Anh đang làm cái quái gì vậy?” Tôi hỏi.
Lẽ nào.
Mỗi đêm khi tôi ngủ rồi, anh ta đều đến?
Nghĩ đến cảnh tượng đó.
Tôi thực sự, thực sự rất buồn nôn.
"Sao nào, biết tin tôi sắp chết., bắt đầu thấy thương hại tôi à?"
"Khương Nam, đừng nhắc đến cái chế.t có được không?"
Là ảo giác hay sao mà tôi lại có cảm giác như Mộ Minh đang khóc.
Người sẽ không khóc kể khi trời sập xuống, lại khóc vì tôi?
“Không cần đâu, dù kiếp này anh đối xử với tôi không ra gì, nhưng bệnh tình của tôi không liên quan gì đến anh, anh không cần phải cảm thấy tội lỗi, cứ vui vẻ với ánh trăng sáng của anh đi.”
“Anh và Du Du đã..."
"Tất cả những gì anh làm bây giờ đều sẽ chỉ khiến tôi càng cảm thấy buồn nôn. Thật đó Mộ Minh, tôi không cần sự thương hại của anh." Tôi không muốn nghe anh ta ngụy biện, tôi chỉ muốn anh ta rời đi và vĩnh viễn không quay lại đây.
"Không phải thương hại, là tình yêu." Mộ Minh đau khổ nói.
Nghe những lời anh nói, tôi không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Tôi chỉ cảm thấy, quá vô lí rồi.
"Mộ Minh, tôi dễ lừa như vậy sao? Tôi là con nhóc anh vừa cho kẹo đã mỉm cười hồi bé à?"
"Chuyện này là thật……"
"Năm năm kết hôn, anh đã từng giữ mặt mũi cho tôi một ngày nào chưa?"
"Anh trách tôi bức Lâm Du Du đi, anh nói cả đời này tuyệt đối sẽ không yêu tôi!”
“Đêm tân hôn, anh mua vé máy bay ra nước ngoài ở bên cạnh Lâm Du Du."
"Kết hôn năm thứ hai, anh gặp tai nạ.n xe cộ, tôi ở bệnh viện chăm sóc anh hai ngày hai đêm không chợp mắt. Anh có nhớ vừa mở mắt ra câu đầu tiên anh nói gì không? Anh nói, Khương Nam, cô cú.t ra ngoài, cô là khắc tinh của tôi.”
"Kết hôn năm thứ ba, sinh nhật lần thứ hai mươi lăm, tôi bảo anh trở về cùng đón sinh nhật, anh nói anh sẽ tổ chức cho tôi Minh Thọ*. Bây giờ, anh được như ý nguyện rồi."
*Minh Thọ (冥寿): tổ chức sinh nhật cho người đã qua đời
“Tiểu Nam, anh..." Mộ Minh bị tôi nói cho không còn mặt mũi.
"Hẳn là anh không biết, kỳ thực ngày đó tôi vốn muốn thành toàn cho anh và Lâm Du Du, nhưng mà Mộ Minh, anh thật sự khiến tôi quá thất vọng, thất vọng đến mức không nhịn được muốn báo thù anh. Bởi vậy, tôi đã hủy bỏ đơn ly hôn tôi đã chuẩn bị từ trước."
"Cho đến năm nay, khi tôi mang thai, anh kêu tôi phá đi, còn nói anh vĩnh viễn sẽ không thích đứa bé này. Tốt rồi, giờ đứa bé cũng không còn nữa..."
"Thực xin lỗi, Tiểu Nam, thực xin lỗi..." Mộ Minh hoàn toàn sụp đổ.
Anh ta cứ xin lỗi tôi hết lần này đến lần khác.
Song tôi không mảy may lay động: "Hai tháng trước, khi tôi nhận được kết quả chẩn đoán, tôi nói tôi sắp chế.t. Anh quên mất anh đã trả lời tôi như thế nào rồi ư?"