Đến bộ đội, Lục Kính Quân lại lên lầu cơ quan tìm cán bộ phòng hậu cần mở thêm hai gian phòng trong nhà khách, sau khi sắp xếp xong đám người bác Lục và Lương Lan Hương, anh lại chạy đến đại đội mượn hai cái chăn với đồng nghiệp.
Bác Lục ngồi xe rất lâu, sau khi giường trải xong bác ấy liền nằm ngủ, Lương Lan Hương có chuyện muốn nói với Lạc Kỳ, cho nên không ở cùng với bác Lục.
Bác Lục chân trước vừa đi, chân sau Lương Lan Hương liền véo vào lỗ tai Lạc Kỳ, thủ pháp thuần thục làm cho Lạc Kỳ trong nháy mắt bừng tỉnh.
Bà Trình cũng đặc biệt thích véo tai cô sau khi cô phạm sai lầm. Lực đạo cũng không nặng, nhưng lại làm cho Lạc Kỳ không dám động.
Lương Lan Hương oán hận nói: “Con bé nhà con, con nói xem, ở nhà chồng chịu ấm ức thì con cứ trực tiếp về nhà mẹ đẻ. Cha con vẫn còn đấy, chẳng nhẽ một miếng cơm ăn còn không cho con ăn được?”
Lương Lan Hương nói xong, nước mắt muốn rơi xuống: “Sao con lại to gan như vậy hả? Con có biết là mẹ và cha con ở nhà lo lắng cho con nhiều như thế nào không. Cha con vốn có chút ho khan, ông ấy biết con lừa chúng ta đi, ho càng nghiêm trọng.”Lương Lan Hương nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lạc Kỳ.
Lực đạo cũng không nặng.
Chuyện về nhà mẹ đẻ thì nguyên chủ cũng không phải không nghĩ tới, nhưng nhà cô có hai anh trai, mỗi người đều đã có gia đình, nhưng bởi vì không có tiền xây nhà, cả nhà đều ở cùng một chỗ, chị dâu Lưu Xảo hoa mặt ngọt ngào khổ sở, có chuyện gì cũng không nói, toàn bộ nghẹn ở trong lòng, sau đó âm thầm xúi giục. Cô còn từng lo anh cả gả cô cho La Quặt tử ở thôn Thượng Tiền.
Nhị tẩu Phương Tiểu Liên nói dễ nghe là tim thẳng miệng khoái, nói khó nghe là nói chuyện đâm bị thóc, nghe chị ta nói chuyện còn chưa đủ tức giận, nguyên nếu thật sự ôm đứa nhỏ về nhà ở, còn không biết chị ta sẽ nói cái gì đây.
Lương Lan Hoa cùng cha La Diệu Quang quả thật đối với nguyên chủ rất tốt, nguyên chủ cũng là một con gái hiếu thuận, cô cũng không muốn cha mẹ mình vì cô khó xử, vì thế liền cắn răng chịu đựng, nhịn nhục đến mức cuối cùng tắc thở.
Cô cùng nguyên chủ, cũng không biết là ai thảm hơn.
Thấy Lương Lan Hương khóc, trong lòng Lạc Kỳ cũng rất khó chịu, cô ngoan ngoan xin lỗi Lương Lan Hương: “Mẹ, xin lỗi, con sai rồi.”
Lương Lan Hương lau nước mắt, lại vỗ vỗ lưng Lạc Kỳ: “Biết sai là được rồi, lần sau đừng làm như vậy nữa.
“Kỳ à, con thật là ngốc, con ở nhà chồng chịu ủy khuất, sao con không biết về nhà? Không về nhà nói còn chưa tính, sao con phải nhịn nhục Kim Chính Hoa làm gì? Bà ta là một người phụ nữ đã sớm tái giá lại không ly hôn với người ta, đó cũng không phải là mẹ chồng đứng đắn gì, sao con để bà ta bắt chẹt cơ chứ?”