nhóm dịch: bánh bao
Hồi tưởng lại cuộc sống trước kia, Lạc Kỳ càng nghĩ càng khổ sở, nhưng mà khổ sở đến đâu cô cũng không thể trở về.
Lạc Kỳ bị người đâm chết, ở gara ngầm của siêu thị gần tiểu khu các cô. Nhà để xe dưới lòng đất ngày đó tối tăm, chỗ đỗ xe của cô lại hẻo lánh, kẻ đâm cô xong rồi bỏ chạy.
Cô nằm trong gara dưới lòng đất máu chảy lênh láng, điện thoại di động cách cô mười mét, tuy khoảng cách hai bên rất ngắn, nhưng Lạc Kỳ làm cách nào cũng không bò được.
Người chết tất có số, , Lạc Kỳ nghĩ thông suốt, người còn sống không phải chỉ vì muốn chết sao? Nhưng Lạc Kỳ thật sự không rõ vì sao cô lại xuyên không. Xuyên không thì thôi, còn xuyên đến năm 1960! 1960 là năm nào cơ chứ? Đó là ba năm nghèo nhất và khó khăn nhất trong lịch sử Trung Quốc đấy!
Vượt qua ba năm này, phía sau còn có mười năm khổ sở phải chịu đựng. Vừa nghĩ đến chuyện này, Lạc Kỳ liền cảm thấy nhân sinh một mảnh u ám.
Nhưng mà cho dù là như vậy, Lạc Kỳ cũng không muốn tự sát gì đó. Trung Quốc có một câu nói xưa, đi chết còn không bằng sống tiếp, có thể sống cô cũng không muốn chết, nhưng muốn nói nuôi con, Lạc Kỳ tất nhiên không muốn, cô đâu phải không thể sinh, dựa vào đâu mà phải làm mẹ kế cho người ta? Mẹ kế có giỏi như vậy không?
Mẹ kế đối xử với đứa nhỏ quá tốt, người ta sẽ cảm thấy mẹ kế có mưu đồ khác, nếu đối xử không tốt với đứa nhỏ, vậy thì càng phải nói, dù sao tiền tố nhãn hiệu của mẹ kế phần lớn đều là hai chữ ác độc này.
Ngoài ra nuôi con đâu dễ nuôi như vậy, ngoại trừ điều kiện để cho đứa nhỏ cơm áo gạo tiền không lo, còn phải chú ý đến sự phát triển toàn diện về đức trí thể của đứa nhỏ, Lạc Kỳ ngay cả bản thân còn chưa lo xong, càng đừng nói đến việc dạy dỗ đứa nhỏ.
Hơn nữa người đàn ông Lục Kính Quân kia, cho dù nguyên chủ vì lý do gì mà kết hôn với anh, sau khi kết hôn chính là vợ chồng, vào cái đêm anh về bội đội còn không nói gì với nguyên chủ, đây là một loại hành vi cực kỳ vô trách nhiệm.
Lạc Kỳ có thể chịu đựng được một người đàn ông nghèo, có thể chịu đựng được người đàn ông không có bản lĩnh, nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được sự vô trách nhiệm của người đàn ông.
Kim Chính Hoa bên ngoài vẫn còn chửi rủa. Lạc Kỳ không muốn nhịn nữa, cô từ trên giường ngồi dậy, kéo cửa đi ra ngoài cửa.
Kim Chính Hoa ngồi ở cửa chính phòng mắng lạc quyên, nhìn thấy Lạc Kỳ cuối cùng mở cửa, Kim Chính Hoa cúi mặt, biến lời mắng chửi đổi thành châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Ôi chao, đại tiểu thư cuối cùng nỡ rời giường? Cô cứ lên thôn hỏi mà xem, con dâu nhà ai lại ngủ trương thây như cô hả?’
Lạc Kỳ tựa vào khung cửa: “Tôi cũng chưa từng thấy người mẹ chồng nào lại suốt ngày gây khó dễ cho con dâu, càng chưa từng thấy mẹ chồng nào không biết xấu hổ lấy của hồi môn của con dâu mình như vậy.”