Bạch Kiều Hiên chẳng hiểu cái vẹo gì, tự nhiên vị vỗ lưng, cậu sụ mặt oán tránh.
Mẹ Hạ ngồi lên ghế sô pha ôm mặt dáng vẻ suy tư, lại thấy Bạch Kiều Hiên mang ra một đôi cốc dỗ dành, bên cạnh đôi cốc còn được tặng kèm hột chiếc cốc nhỏ hết sức đang yêu, cậu ở đây không lâu, cũng biết đây chỉ là thế giới tiểu thuyết nhưng họ thật sự quá giống ba mẹ cậu, cảm giác ấm áp và thân thuộc không thể là giả. Cậu có kí ức của nguyên chủ cũng như có trải nhiệm của bản thân năm mười lăm tuổi nên hiểu rất rõ bản thân đã tồi tệ thế nào, cậu hiện tại muốn bù đắp cho họ, muốn làm một thằng con ngoan khiến nhiều người phải ngưỡng mộ ba mẹ cậu.
Mẹ Hạ nhận được đôi cốc, liền quên hết chuyện Hàn Tư Thương, bà vui vẻ, đi rửa sạch rồi pha hai cốc cà phê cùng Bạch Kiều Hiên tán gẫu, con trai bà, dạo gần đây thấy đổi rất nhiều, giống như biến thành một người khác nhưng cảm giác thân thuộc ấy, tính cách ấy cho dù có thay đổi nhưng bà vẫn chắc chắn đó là con bà, chỉ là không biết vì lý do gì con trai lại thay đổi nhiều đến thế, bà lo mà cũng vui, con trai bà có lẽ là trưởng thành rồi.
Tối đó cậu lại nhắn tin với Lâm Thời Vũ, cậu kể với hắn truyện Hàn Tư Thương uy hϊếp mình, chỉ thấy Lâm Thời Vũ bên kia cười không khép được mồm.
Lâm rẻ lau: [ Có khi nào anh ta thích mày rồi không?].
Ngu ngốc nhất thế giới: "Không thể nào, tao có làm cái đ*o gì đâu".
Lâm rẻ lâu: [Tình yêu là đơn giản vậy đấy, anh ta đã để ý đến mày thì mày chẳng cần làm cái đ*o gì anh ta vẫn yêu].
Bạch Kiều Hiên hừ nhẹ: "Phải nói mày mới đúng á có khi bây giờ mày xuất hiện, ổng sẽ vồ lấy mày rùi moa moa chụt chụt bạch bạch hehe".
Lâm rẻ lau: [Vấn vở].
Nói chuyện một lúc lâu, Bạch Kiều Hiên như nhớ ra gì đó, cậu chuyển chủ đề đến Diêm Hi Văn.
Diêm Hi Văn, cái tên này cậu nhớ là đã từng nghe ở đâu đó, điều lạ là ngay cả gương mặt cũng rất quen thuộc, Lâm Thời Vũ mang máng, nhưng rồi cũng không nhớ được rõ ràng, chỉ biết cái tên này có trong nguyên tác ở mấy chương giữa và cuối, không nhớ nổi, có lẽ cũng không phải nhân vật gì quá quan trọng, khả năng cao nhất chắc cũng chỉ có đối tác làm ăn hay người qua đường thôi.
Bạch Kiều Hiên thông suốt, chuẩn bị tắt điên thoại đi đọc tiểu thuyết lại thấy điện thoại tinh tinh vài tiếng, là Diêm Hi Văn nhắn tin cho cậu, y muốn cùng cậu làm bạn, cậu nhanh chóng đồng ý, xong lại thấy Hàn Tư Thương gửi bức hình chụp đến cho cậu, Bạch Kiều Hiên thấy đẹp, liền gửi cho Lâm Thời Vũ, cứ như vậy, điện thoại cậu chốc chốc lại tinh tinh, Bạch Kiều Hiên nhắn tin cùng lúc với ba người, cũng chỉ sợ gửi nhầm tin, may mà chuyện đấy không sẩy ra.
Nhắn đến độ mỏi tay, Bạch Kiều Hiên dứt khoát buông điện thoại, tắt thông báo rồi đi đọc tiểu thuyết, Lâm Thời Vũ sớm biết cái tính này của cậu, không nhắn thêm gì nữa, còn Hàn Tư Thương và Diêm Hi Văn...vẫn gửi cho cậu thêm chục cái tin nhắn nữa, chỉ là vừa nãy còn vô cùng nhiệt tình, bây giờ lại im hơi lặng tiếng, còn không thèm tạm biệt đã of, Diêm Hi Văn quấn chăn quanh người trông như chó nhỏ, đăm chiêu nhìn điện thoại chờ tin nhắn, lại tự nói không biết có phải mình làm phiền cậu rồi không? Có phải cậu không thích mình không? Hay mình nói sai điều gì đó? . Bên Hàn Tư Thương không có phản ứng gì nhiều, nhắn một câu chúc ngủ ngon sau đó ném điệt thoại đã bị bóp đến vỡ màn hình vào thùng rác.
Sáng hôm sau cậu tỉnh dậy, quần mắt đã thâm thành gấu chúc, lại hoen đỏ như đã khóc rất nhiều, mẹ Hạ hỏi, cậu chỉ ậm ừ cho qua, hôm nay có lịch đi shopping cùng mẹ, Bạch Kiều Hiên dậy sớm hơn bình thường, mẹ Hạ bôi kem che khuyết điểm vào mắt cho cậu, còn lảm nhảm trách móc đủ điều, Bạch Kiều Hiên nghe tai trái lọt tai phải, mắt híp lại buồn ngủ đến không chịu được.
Cùng mẹ đi shopping là một môn thể thao vô cùng mệt nhọc, Bạch Kiều Hiên bị bắt thay hết bộ này đến bộ kia, đồ nam nữ đều có, hồng phấn đến tím, xanh lá đến xanh dương, cậu bị xoay đến choáng váng đầu óc, suýt chút thì không phân biệt được đâu là đồ nữ đâu là đồ nam.
Thu hoạch được một phòng toàn quần áo giày dép, Bạch Kiều Hiên ngơ ngơ, sao lại có cả váy, lúc trước không để ý, bây giờ nhìn lại, toàn là đồ nữ, váy ngắn dài đều có đủ, áo hở lên tận ngực, quần đùi cũng vừa tới bẹn, đều phá hoại cái gì mà thuần phong mỹ tục trong mắt cậu.
Tối đó Bạch Kiều Hiên sau khi tắm xong được mẹ ném cho cái váy liền thân dài cùng một cái quần đùi ngắn, cậu khoác áo tắm ra ngoài, nhất quyết không mặc bộ đồ kia, khổ nỗi tủ đồ đều bị mẹ khóa lại, không chỉ cậu bị dính trưởng, lão baba cũng bị bà ép mặc áo khoét ngực.
Hai bố con chấp nhận số phận ngồi trên ghế sô pha xem tivi, chỉ là Bạch Kiều Hiên không thể nhịn cười, cái áo này cũng nữ tính quá rồi hahahaha.
Ba Hạ nhìn cậu, nín cười đến sắp chảy nước mắt, đã váy rồi còn màu hồng phấn hahahaha.
Cứ thế hai bố còn ngồi cười hết bộ phim toàn drama của Hàn Quốc.
Trong lúc đó, mẹ Hạ trốn trong phòng bếp khóc, cười không nổi nữa nên chỉ biết khóc vậy thôi.
Sớm hôm sau, Bạch Kiều Hiên mặc váy chạy tung tăng khắp nhà, bởi vì trời quá nóng, mặc váy thoải mái muốn chết, cậu ra vườn, ngồi trên xích đu đọc truyện, vô cùng hưởng thụ.
Hôm nay ba mẹ đều đi làm, Bạch Kiều Hiên rất muốn đi chơi, cơ mà tủ quần áo bị khóa rồi vậy nên chỉ đành an phận ở nhà, cũng may có mua mấy cuốn tiểu thuyết nếu không chắc cậu phải mặc váy ra ngoài chơi mất.
Cổng chính không khóa, nam nhân cao lớn một thân âu phục phẳng phiu bước vào, trên tay xách theo túi giấy.
Hắn tự nhiên như không đi vào nhà cậu, tính vào hẳn trong nhà lại nghe thấy tiếng khóc thút thít của ai đó, mềm mại lại yếu đuối thực khiến người khác muốn bảo vệ.
Ánh mắt chạm nhau, Bạch Kiều Hiên khóe mắt đã hoen đỏ, hàng lông mi dài còn đọng hơi nước, môi cậu hơi mím lại, cậu lau nước mắt, hai má bị quệt đến đỏ hồng, chóp mũi cũng thành quả cà chua chín hồng, thực đáng yêu quá, hệt như chú mèo nhỏ, hơn nữa...chú mèo nhỏ này còn đang mặc váy. Hắn đến gần, Bạch Kiều Hiên chợt nhớ ra mình đang mặc váy, cậu ngượng ngùng chạy trốn lại bị hắn nắm tay kéo lại, cả người cậu ngã nhào vào lòng hắn... Hết chương😝