Công Chính Truyện Ngược Tránh Xa Pháo Hôi Ta Ra

Chương 3: Lâm đại ca

Mẹ Hạ chậm dãi xuống lầu, giật thót tim khi nhìn thấy Hàn Tư Thương ngồi một mình dưới lầu tự túc, bà đến gần chào hỏi một chút, xong lại nhớ đến những lời mình nói, có chút chột dạ, chỉ đành đuổi khéo hắn về.

Hàn Tư Thương: "Ngủ rồi? Không sao hết, cứ để cậu ta ngủ, chút thời gian này cháu không thiếu".

Hàn Tư Thương: "Cô không bận gì sao? Sao vừa nãy cháu nghe chú nói cần tài liệu, nhờ cô mang đến giúp nhỉ?".

Hạ phu nhân: " ... " Miết rồi không biết ai chủ nhà luôn.

Đúng là trước khi xuống lầu ba Hạ có gọi, chỉ là không biết tại sao Hàn Tư Thương lại biết, hoặc là hắn vô tình nghe được, hoặc là những gì hai mẹ con họ nói hắn đều nghe thấy hết, mẹ Hạ không rét mà run, muốn ở nhà với Hạ Hiên xong lại nhớ đến tài liệu cực nguy cấp phải ngay lập tức mang đến, bà chỉ đành nhờ thím Lý cánh trừng hai thằng nhỏ.

Hạ phu nhân vừa ra khỏi cửa, Hàn Tư Thương liền một mạch lên lầu. Cửa hé mở, nam nhân đưa lưng về phía hắn, đôi chân trắng muốt trần trụi bại lộ trước mắt, hắn theo phản xạ, yết hầu nhấp nhô, cùng Hạ Hiên quen biết bao năm, sao hắn lại không để ý, Hạ Hiên thì ra quyến rũ như thế.

Tiếng nói chuyện vọng ra bên ngoài, hắn nghe thấy tiếng cười của cậu, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác rất khó tả.

"Đến đâu rồi?".

[Tới rồi, tới rồi, nơi này đẹp cực, bao giờ mày khỏi chân tao gửi địa chỉ cho].

"Cần gì, bây giờ đi luôn cũng được".

[Ba mẹ mày cho chắc].

"Thì tao trèo tường".

[Haha tội nghiệp chân mày ghê. Đợi chân khỏi đi, tao đi làm giả cccd cho, tao tính ở đây định cư luôn, còn nếu mày không thích thì thôi, chứ bây giờ mày biến mất mà không chuẩn bị gì, Hạ gia căn bản chỉ cần nửa ngày để đem mày về lại].

"Lâm đại ca, anh đúng là thông minh quá, em đây nguyện theo anh cả đời kaka".

[Haha, báo đưa tin đại thiếu gia Hạ gia bỏ nhà theo zai].

Sau khi chào tạm biệt với Lâm Thời Vũ, Bạch Kiều Hiên xoay người, chuẩn bị ngồi dậy xuống lầu chơi. Ánh mắt ta chạm nhau, Hàn Tư Thương không hề cảm thấy chột dạ, ngược lại làm Bạch Kiều Hiên giật thót mình.

Bạch Kiều Hiên: "Ai vậy?" Hàn Tư Thương dựa tường, ánh mắt hơi híp lại, cong môi cười.

"Hạ đại thiếu gia là muốn bỏ trốn cùng người tình mới chèo tường chứ không phải chỉ là đi chơi bình thường, nếu những lời này truyền đến tại Hạ gia chủ, không biết sẽ ra sao nhỉ?".

Bạch Kiều Hiên đã biết được người này là ai, áp lực tăng thêm một bậc: "Hàn ca, anh đến lúc nào thế?".

"Không sớm không muộn, đúng lúc em đang gọi điện cho LÂM ĐẠI CA!".

Gì vậy trời, nam chính này hơi lạ: "Em chỉ đùa với bạn thôi, chắc anh sẽ không tin những lời vớ vẩn đó đâu nhỉ?".

"Ừm..anh có thể không tin nhưng..." Hàn Tư Thương hua hua điện thoại trong tay, trên đó là đoạn ghi âm chưa được lưu: "Hạ gia chủ tin hay không thì tôi cũng không biết".

"... Hàn ca, em cũng là có điều khó nói, anh, anh ơi, em khổ quá mà huhuhu" Bạch Kiều Hiên thể hiện tài năng diễn suất, lật mặt nhanh hơn chong chóng: "Ba em đóng băng thẻ, cấm em ra ngoài, mẹ ngày nào cũng mắng em, em chịu hết nổi rồi, em chỉ muốn đi chơi chút dọa bọn họ thôi, không đi luôn đâu, anh đừng méc với ba mẹ em".

Hàn Tư Thương hừ một cái, đến gần Bạch Kiều Hiên: "À thế à"

Bạch Kiều Hiên giật thót tim: "V..vâng"

"Chán quá thì mai tôi qua đưa em đi chơi, thế nào?"

"À, không..không phiền Hàn ca lo cho em"

Tầm mắt gần thế này, Hàn Tư Thương thấy rõ dáng vẻ bối rối của cậu. Môi đỏ hồng khẽ mấp máy, từng lời nói của cậu như hoa nở bên tai, hắn gần như đã bị mê hoặc.

Rời tầm mắt, hắn quay người đi ra khỏi phòng, trước khi hoàn toàn bước ra còn không quên nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, mai tôi lại tới".

Tới làm gì cha nội, thụ chính không ở đây, nên hắn muốn đến thì có chút lạ, Bạch Kiều Hiên nghĩ thầm, nhanh miệng vâng một tiếng vừa đủ nghe, lại có chút ngọt.

Hàn Tư Thương chợt khựng người, thầm nghĩ: thật ngoan.

Sáng hôm sau, Bạch Kiều Hiên dậy rất sớm, tối hôm qua có hẹn với Tưởng Minh, một người bạn rất thân của nguyên chủ, cũng là người trực tiếp giới thiệu bạn gái và sau này là vợ cho Hạ Hiên. Trong nguyên tác, Hạ Hiên sau khi cưới vợ thu liễm hẳn, bạn bè cũng ngó lơ, sau khi sinh con, hai người lại càng hạnh phúc, phải nói trong cả bộ truyện ngược này, Hạ Hiên và vợ là cặp đôi hạnh phúc nhất, có lẽ là để xoa dịu cho độc giả.

Bạch Kiều Hiên từ khi xuyên tới, đây là lần đầu cậu ra khỏi nhà nên có chút chú trọng cách ăn mặc, tủ quần áo của Hạ Hiên rất rộng, có nhiều bộ còn nguyên teem, chỉ là toàn đồ màu đen, chỉ có mỗi đồ ngủ là màu khác, Bạch Kiều Hiên thầm cảm thán, Hạ Hiên có phải đã từng trải qua chuyện gì không, sao mà thích ngầu đến thế, không biết cách ăn mặc lại tự đem chính mình trở nên u ám.

Nhìn đen thui vậy chứ mặc lên cũng ngầu phết, xin lỗi nguyên chủ vì chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá một con người.

Bạch Kiều Hiên ngắm mình trong gương, gương mặt này giống y đúc cậu, chỉ là đường nét rõ ràng hơn, cũng đúng, Bạch Kiều Hiên mới mười tám tuổi, Hạ Hiên đã hai mươi mốt tuổi rồi!.

Bỗng nhận ra mình không có tiền, thẻ đều bị lão ba đóng băng, Bạch Kiều Hiên rầu rĩ. Mẹ Hạ đi qua, hỏi: "Chân chưa khỏi mà muốn đi đâu?"

Bạch Kiều Hiên nhận ra, ngoài lão ba mình vẫn còn lão mama a.

"Mẹ, thẻ của con~~~" Bạch Kiều Hiên làm nũng.

"Không được, chân còn chưa khỏi đi cái gì, ở nhà cho mẹ, ba con mà biết ba con đánh chết".

"Mai con lại đi shopping cùng mẹ, đồ của con đều do mẹ chọn, mẹ chọn gì con mặc nấy, ok la~~" Mẹ Hạ là người sống màu sắc, quần áo bà mua hầu hết là kiểu dễ thương đáng yêu và có phần...nữ tính, không sao hết, mặc đều màu đen cũng chán, với lại cũng không phải bộ nào cũng nữ tính.

Mẹ Hạ bất ngờ, con trai bà từ năm mười năm tuổi đã không thèm mặc đồ bà mua, hơn nữa không phải đồ đen thì nó không chịu mặc, nay lại chủ động đồng ý để bà mua đồ cho nó, này là chuyện tốt, bà rất nhanh đồng ý, chỉ sợ Hạ Hiên sẽ đổi ý.

Cầm được tấm thẻ trong tay, Bạch Kiều Hiên vui vẻ chống nạng đi ra ngoài bắt taxi, không dám nhờ tài xế lái xe riêng của gia đình.

Hàn Tư Thương vừa họp xong, cuộc họp kéo dài từ sáu giờ sáng đến tận tám giờ, mà Bạch Kiều Hiên đã đi chơi từ lúc bảy giờ hơn. Hàn Tư Thương kết thúc cuộc họp, đi mua hai cốc cafe một đen một caramen cho Bạch Kiều Hiên, sau đến nhà hắn lại được mẹ Hạ thông báo một tin sét đánh: "Hiên Hiên đã đi chơi cùng bạn của nó rồi, con không dặn nó trước sao?".

Mày kiếm khẽ chau lại, Hàn Tư Thương lộ rõ vẻ khó chịu tức giận: "Cô biết Hạ Hiên đi chơi với ai không?".

"Làm sao mà cô biết được chứ".

Không nhận được câu trả lời mong muốn, hắn sống lưng thẳng tắp rời đi, thu lại cảm xúc trên gương mặt.

Mẹ Hạ sao mà không biết con mình đi chơi với ai, chỉ là không muốn nói cho hắn biết, còn thầm cảm thấy may mắn, bà không thích còn trai chơi cùng Hàn Tư Thương, bà nghe nói hắn là gay, còn rất lăng loàn, đời sống về đêm hỗn loạn, con trai bà lại đẹp như thế, ai mà nói trước được tương lai.