_____[...].
Kiều Thịnh cùng Phó Bắc vật lộn trên nền đất, Chu Vũ Ninh vô tình thấy được, không nghĩ nhiều liền lao đến đẩy Kiều Thịnh sang một bên, đem Phó Bắc bảo vệ sau lưng.
Chu Vũ Ninh: "Anh làm gì vậy hả, bị điên thì vào bệnh viện tâm thần mà ở, anh vì sao một hai phải gây sự với Phó ca chứ".
Kiều Thịnh tức giận, gần xanh đều nổi lên: "Vì sao chứ, vì sao em không hỏi anh đánh nó là gì cái gì, em có biết em vô lí như thế nào không hả".
"Phó ca có thể làm gì anh chứ, chân anh ấy đều là do anh làm bị thương rồi, đến đứng còn không vững thì có thể làm gì anh hả".
Chu Vũ Ninh quay đầu nhìn Phó Bắc, trong lòng dấy lên một trận đau xót, gương mặt hắn vốn trắng, đánh nhẹ cũng để lại vết bầm tím khó phai, mà Kiều Thịnh lại không nhẹ nhàng chút nào, Kiều Thịnh bỏ lại ánh mắt căm giận của Chu Vũ Ninh cùng gương mặt bé bét máu của Phó Bắc mà tức giận rời đi.
Từ nhỏ đã như vậy, Kiều Thịnh cùng Phó Bắc là anh em sinh đôi, lớn lên trong cô nhi viện. Phó Bắc dẻo miệng lại thoạt trông có vẻ hoạt bát hơn Kiều Thịnh rất nhiều, vì vậy mà người được yêu thương và chú ý vẫn luôn là hắn.
Năm mười tuổi, bọn họ được một phú hào nhận nuôi, cuộc sống vì thế mà càng thêm an ổn thuận lợi, nhà phú hào đó đã có một cậu con trai nhỏ hơn họ năm tuổi bị tự kỷ, Kiều Thịnh hiểu được lí do mình được nhận nuôi, vẫn một lòng chăm sóc cho cậu em trai này. Đó là lần đầu Kiều Thịnh được đối xử công bằng, Chu Vũ Ninh sẽ không vì Phó Bắc nói vài câu dễ nghe mà chơi cùng y nhiều hơn, cậu sẽ đem phần đồ ăn chia đều, cũng có nhiều lúc, cậu sẽ cùng một mình Kiều Thịnh chơi đùa, nói một số bí mật nhỏ mà chỉ hai người biết, Kiều Thịnh thích cảm giác này, cảm giác không có Phó Bắc chen chân.
Phó Bắc nhận ra Chu Vũ Ninh vẫn luôn trong vô thức quan tâm đến Kiều Thịnh nhiều hơn hắn, Phó Bắc cảm thấy chính là Kiều Thịnh đã cướp mất Chu Vũ Ninh, đáng nhẽ người được Chu Vũ Ninh quan tâm hơn phải là hắn mới đúng, hắn mới là...
________
Lạch cạnh. Cửa mở
Bạch Kiều Hiên nhanh lẹ mang cuốn sách giấu đi, trùm chăn nằm xuống cái rầm, coi bộ chất liệu giường không được mềm như khi ở nhà, cảm giác muốn gẫy cái lưng mất thôi.
Bóng người đàn ông như ma quỷ, Bạch Kiều Hiên đột nhiên thấy lạnh sống lưng, sao quản lý kí túc lại đến vào giờ này chứ, còn mười phút nữa mới đến giờ kiểm tra mà.
"Cậu! Mang ra đây" Ông ta hằn giọng, vẻ mặt hệt như bắt được con trai lén chơi điện thoại đến nửa đêm, thấy người trong giường không nhúc nhích, ông ta cầm lấy đuôi chăn, giật một cái thật mạnh, đem chăn rời xa thân thể Bạch Kiều Hiên, để lộ dáng người cuộn tròn bao bọc lấy cuốn sách của cậu.
"Đây là Lục Diêu đưa cháu, chú không thể lấy được đâu" Cậu từ từ lắc đầu, cảm giác rất có thành tựu.
"Ngài ấy bảo tôi nếu thấy cậu đọc quá mười một giờ liền tùy ý thu, vậy nên..."
"Haha..tối vậy rồi chú còn đi trực sao? Vất vả cho chú quá, hay để cháu lấy ít đồ nhậu..."
"🤨Còn có đồ nhậu cơ, cậu, mang hết ra đây cho tôi, kí túc xá không cho mang đồ ăn vặt".
Bạch Kiều Hiên: "..."
Quản Lý Phạn cầm túi đồ ăn vặt cùng cuốn sách tiêu sái rời đi, để lại Bạch Kiều Hiên đau khổ chùm chăn khóc, rõ ràng lần trước vẫn mua chuộc được mà!.
Bạch Kiều Hiên: "T.T"
Bạch Kiều Hiên: "T.T"
Chết Tiệt!!! Lục Diêu là tên khốn!!
Sáng hôm sau, Bạch Kiều Hiên lết dậy, cơ thể mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, sách đã bị thu, mà cậu chính bởi vì không biết đoạn sau là thế nào nên mới nằm cả đêm để nghĩ, nghĩ đến không ngủ được, hiện tại liền mệt đến không muốn xuống giường.
Chu Mộng Linh ngoái đầu nhìn Bạch Kiều Hiên, bất giác thốt lên: "Hạ Hiên! Kí túc xá bọn cậu có yêu quái hả, sau một đêm mà đã hút hết dương khí trên người cậu rồi!".
Bạch Kiều Hiên khịt khịt mũi: "Hôm qua quản lý kí túc đến phòng tớ lấy mất cuốn sách rồi, tớ còn chưa đọc xong đâu, lại còn đang dừng ở đoạn hay nữa".
"Hả? Chỉ vậy thôi sao? Liền sa sút như vậy?!".
"Cậu không hiểu"
"Thế này đi, cậu muốn mua...một thỏi son chẳng hạn, sau đó mất một thời gian dài để chọn ra màu đẹp nhất rồi phát hiện mình không có đủ tiền mua, kế hoạch tan vỡ, cậu đau đớn, cậu gục ngã, sau đó cậu tìm ra được sức mạnh của nội tại, đó là không ngừng tưởng tượng bản thân đã có được nó, sau đó, cậu móc ra từ trong túi" Bạch Kiều Hiên làm theo suy nghĩ, đút tay vào túi quần, vẻ mặt thoáng có phần tươi tắn khác lạ.
"...10 ngàn"._.[tình trạng hiện tại của tác giả]
Chu Mộng Linh: "...".
Chu Mộng Linh: "Hahhahaha~ là vậy sao haha".
____&&____
Mún set vip lắm rùi nhưng nghĩ đến mấy bn ko có $ giống mik ko đọc đc sẽ bùn nên thôi.
Truyện ko có h đâu nha, quên ko nói
Chia sẻ một chút, mik vừa thi xong, và trước thi một ngày mik đã nghĩ nếu còn lại tầm mười ngày thì đã ôn được kĩ hơn rồi trong khi trước mười ngày đấy mik vẫn còn rất thoải mái với trình độ chém gió của mik, và kết quả thì mik chx bt nhưng chắc là sẽ ko cao, tiếc muối sau cùng là mik ôn lệch tủ, vào 2 câu nhiều điểm nhất mà mik thậm chí không động đến.
Vậy nên, sắp thi lên 10 rồi nên các bn lưu ý đừng nên chủ quan và học tủ giống mik nha, chúc các bn sắp thi vào 10 và các bn chuẩn bị bất kì một kì thi nào đấy đạt được nhiều kết quả tốt.
Mik sẽ truyền đạt lại kinh nghiệm đi thi vào 10 ở chương sau nha, bai bai