Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 27: Viện điều dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ (27)

Trên mặt đất rải rác đầy vết máu chất một đống thịt, bởi vì hơi tối lại còn không có dấu hiệu đặc trưng nào quá rõ ràng nên cô nhìn không ra được là thịt gì.

Tuy nhiên cô đã nhanh chóng nhìn thấy bên cạnh đống thịt có một cái đùi vẫn chưa được xử lí, cô rất chắc chắn đó là đùi người.

Cũng không biết đây là là bữa khuya của đám nhân viên nhà ăn hay là nguyên liệu nấu ăn ngày mai.

Trong thức ăn của người chơi không có cái loại nguyên liệu nấu ăn ẩn này.

Về phần những bệnh nhân còn lại…

Khi giám định phần lớn đều hiển thị dấu【?】, có thể hiển thị bình thường thì đều là những nguyên liệu nấu ăn thông thường còn những thứ không thể hiển thị, nó là cái gì thì không ai biết.

【Kẽo kẹt –】

Mặt nhân viên nhà ăn u ám xuất hiện từ đằng sau cánh cửa, khi nhìn thấy có con người đứng ngoài cửa, trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười xán lạn khiến người khác phải hoảng sợ. Anh ta kéo dài giọng nói: “Xem tôi phát hiện ra gì kìa, nguyên liệu nấu ăn tươi mới đưa tới tận cửa này!”

Ngân Tô cũng học theo nở nụ cười, âm dương quái khí mở miệng: “Xem tôi phát hiện ra gì kìa, các cậu thế mà lại dám lén ăn đêm ở đây, bị tôi bắt được rồi nhé.”

Nhân viên nhà ăn: “…”

Nhân viên nhà ăn: “?”

Sao cô ta không sợ?

Không phải bây giờ cô nên gào thét bỏ chạy, la hét kêu cứu mạng à.

Còn bọn họ thì sẽ đuổi cô giống như mèo vờn chuột, cuối cùng kéo cô về rồi lột da cô từng chút từng chút một trong tiếng gào thét hoảng sợ của cô.

* * *

Mười phút sau, Ngân Tô cầm con dao nhỏ đầy máu đi ra khỏi nhà ăn. Cô dùng chân đạp cửa, nhìn vầng trăng sáng ngời trên đỉnh đầu, thở dài xa xăm.

Có đôi khi vẫn nên nghe lời NPC.

Đừng quá tò mò.

Cái map nhà ăn này chính là một map săn gϊếŧ thuần túy.

Một bộ phận con mồi không thể xử lý cuối cùng sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho vườn hoa… Bảo sao lại nuôi ra một đám thực vật hung tàn như vậy.

Ngân Tô ngồi xổm ngoài nhà ăn, ngắm trăng một lát, sau đó mới cầm dao rời đi.

Đợi cô đi xa, cửa chính nhà ăn mới lặng lẽ bị mở ra, lộ ra một khuôn mặt dính đầy máu. Cậu ta hệt như một tên trộm xoay đầu nhìn trái nhìn phải, sau khi chắc chắn không có người mới vội vàng rụt lại, điên cuồng khóa cửa từ bên trong.

Đáng sợ quá… Đáng sợ quá!

Cô ta là loại cỗ máy gϊếŧ người hình người gì vậy!!!

* * *

* * *

Ở nơi khác.

Khang Mại không ngờ Ngân Tô lại không về cùng mình, anh ta hỏi cô nhỡ lúc về mở sai cửa thì làm thế nào thì cô lại bày ra vẻ không để tâm nói: “Mở sai thì mở sai thôi, bạn cùng phòng mới sẽ chào đón tôi.”

Nghe giọng điệu cô thì có vẻ như cô rất mong đợi việc được gặp bạn cùng phòng mới này.

Khang Mại sớm đã phát hiện ra cô chẳng quan tâm tới chìa khóa cho lắm nên Khang Mại cũng không cưỡng cầu, một mình tự đi về phòng trước.

Anh ta vốn cho rằng mình sẽ lập tức ngủ say như chết giống tối qua.

Nhưng nằm trên giường hồi lâu mà chỉ cảm thấy cơ thể rất mệt rã rời còn ý thức lại tỉnh táo khác thường, hoàn toàn không hề có cảm giác buồn ngủ.

Có lẽ do Ngân Tô không ở đây nên hai vị khách cô ‘nuôi’ trong ấm đun nước cũng bắt đầu không an phận mà gây sự làm nắp ấm đun nước cứ kêu loảng xoảng.

Khang Mại nhìn thoáng qua bên đó, hai vị khách đã trèo ra ngoài một nửa, khi chạm phải ánh mắt của Khang Mại, bọn chúng rất ngay ngắn chỉnh tề đồng thời nở một nụ cười kỳ dị với anh ta, càng trèo ra ngoài nhanh hơn.

Hai con quái vật này vẫn luôn rất an phận, an phận đến mức khiến Khang Mại cảm thấy chúng nó không hề có sức uy hϊếp.

Khang Mại nhìn chằm chằm quái vật bò qua chỗ mình, nhíu mày lại, cô xảy ra chuyện rồi sao?

“Tao khuyên chúng mày đừng qua đây.” Thấy hai con quái vật vẫn còn nhích lại gần mình, Khang Mại hung ác uy hϊếp chúng nó một câu: “Không dễ dàng gì mới sống sót được từ trong tay cô ta, đừng tự mình đi tìm đường chết.”

Thực ra tình trạng hiện giờ của Khang Mại đang rất không ổn, chẳng qua anh ta vốn trông rất hung hãn nên hai con quái vật mới thật sự bị Khang Mại dọa sợ.

Chúng nó nhìn nhau một cái, yên lặng giao lưu gì đó, sau đó lại lần nữa cười gằn bò qua chỗ Khang Mại.

【Gương hoàng kim: Một mặt gương được làm bằng vàng, tuy mặt gương đã bị mài mòn nghiêm trọng nhưng vẫn rất đáng tiền. Tuyệt đối đừng để gương chiếu phải, bị gương chiếu phải sẽ xuất hiện bóng, nguy hiểm lắm đó. 】

【Phạm vi sử dụng: Tất cả phó bản】

【Số lần sử dụng: 1/3 (phó bản hiện tại) 】

Thực ra Khang Mại không muốn sử dụng kĩ năng thiên phú vì tối mai chính là thời gian nguy hiểm nhất, tiêu hao số lần sử dụng kĩ năng thiên phú là điều rất không sáng suốt.

Nhưng mà với tình trạng hiện giờ của anh ta, nếu không dùng thì rất có thể anh ta sẽ chết ở đây.

Chính vào lúc Khang Mại chuẩn bị sử dụng kĩ năng, cửa phòng cạch một tiếng bị mở ra, cùng với tiếng kẽo kẹt cũ kỹ kia, một bóng người đen xì từ ngoài cửa tiến vào.

Động tác của hai con quái vật cứng đờ tại chỗ, giây tiếp theo, chúng nó chen lấn xô đẩy nhau chui vào ấm đun nước.

Khang Mại nghe thấy tiếng mở cửa quái dị đó cũng sợ tới mức sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cửa phòng bọn họ nhìn có vẻ khá chắc chắn, có lẽ là thiết lập của trò chơi, NPC không có năng lực xuyên tường sẽ không thể mở được cánh cửa này… Ít nhất một giây trước là như thế.

Cho đến lúc cánh cửa bị mở ra…

Hai con quái vật kia vẫn bày ra dáng vẻ như gặp phải quỷ, hoàn toàn không dám đối đầu chính diện với người ta.

Sột soạt —

Có thứ gì đó bị kéo lê trên sàn nhà.

Khang Mại căng thẳng nuốt nước bọt, chuẩn bị phát động kỹ năng thiên phú bất cứ lúc nào.

“Ủa, sao anh còn có cả gương vậy?” Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, tiếp theo là âm thanh đóng cửa, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Khang Mại: “…”

“Tôi không nhìn rõ được, đạo cụ à?”

Gương hoàng kim lơ lửng trước mặt Khang Mại, mặt gương rất mơ hồ, không chiếu ra bất kì vật gì.

Khi giọng nói của Ngân Tô vang lên, tâm trạng căng thẳng của Khang Mại ngay lập tức được thả lỏng, dọa chết anh ta rồi.

“Kĩ năng.” Tâm niệm Khang Mại vừa động, chiếc gương lơ lửng trước mặt Khang Mại biến mất.

“Kĩ năng thiên phú.” Ngân Tô có vẻ rất kinh ngạc: “Anh có cả kỹ năng thiên phú nữa hả.”

Khang Mại: “…”

Sao anh ta lại không thể có kĩ năng thiên phú?

Có phải cô xem thường mình hay không?

Khang Mại chống giường ngồi dậy, mượn ánh sáng ngoài cửa sổ miễn cưỡng nhìn rõ dáng vẻ của cô gái trước mặt, “Cô… sao lại mở được đúng cửa phòng?”

Ngân Tô ‘à’ một tiếng, khá tiếc nuối nói: “Có lẽ những bệnh nhân khác không chào đón tôi.”

Khang Mại: “…”

Không phải cô mới mở một cái đã mở được đúng căn phòng này đấy chứ?

Khang Mại lại nhìn dáng vẻ tiếc nuối của người bạn mắc bệnh tâm thần cùng phòng với mình, cảm thấy rất có thể anh ta đã đoán đúng rồi.

Đương nhiên Ngân Tô không may mắn như vậy được, cô phải mở thử hết cửa này tới cửa khác mới về được đó.

Dù sao thì hai bảo vệ ca đêm của cô vẫn ở trong căn phòng này mà.

“Cô đem cái gì về đó?” Vừa rồi anh ta nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Ngân Tô cười một tiếng, cúi người túm cái đống đen sì sì từ trên sàn lên ấn thẳng vào trước mặt anh ta, anh ta không kịp đề phòng trực tiếp đối mặt với một gương mặt máu chảy đầm đìa.

“!”

Thế giới trong bóng tối đã khủng bố lắm rồi mà lại còn phải đột ngột đối mặt với một gương mặt như vậy thì cho dù trái tim Khang Mại có mạnh mẽ đến đâu cũng khó tránh khỏi việc bị dọa cho đập thình thịch thình thịch.

Tráng hán một mét chín, đột nhiên có chút đáng thương, “Đây… là ai?”

“Phóng viên.” Ngân Tô thả phóng viên ra, cơ thể phóng viên mềm oặt ngã trên sàn, không biết là còn sống hay đã chết, “Cũng khá dễ tìm.”

“Phóng… phóng viên?” Chủ nhân cuốn ghi chép điều tra kia?

Anh ta cũng từng thử tìm manh mối về phóng viên này nhưng lại… Không có bất kì thu hoạch nào.

Nếu không phải cuốn sổ điều tra kia vẫn còn…

Khang Mại: “Sao cô tìm được.”

Ngân Tô: “Có miệng để làm gì? Đương nhiên là hỏi bạn rồi.”