Cảnh Trong Mắt Anh

Chương 9

13,

Kế hoạch của tôi không hiểu sao lại thay đổi.

Lúc đầu tôi chỉ định đến nhà Giang Suất xem bệnh tình của anh ấy thế nào, nhưng cuối cùng lại ngồi học luôn ở nhà anh ấy.

Chắc chắn là vì nhà anh ấy có cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần nhà đến sàn nhà, ở đó có thể nhìn được cả thành phố sầm uất.

Từ khi còn nhỏ, tôi luôn mong muốn được ngồi học ở cửa sổ sát đất như vậy, từ khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống cho đến khi ánh hoàng hôn buông xuống.

Vừa vặn ở cửa sổ sát đất nhà anh có một chiếc bàn đọc sách cực lớn và một chiếc đèn bảo vệ mắt…

Đối mặt với sự bố trí này, bất kì ai cũng muốn được ngồi học ở đây một lần.

Tôi mạnh dạn mặt dày nói: “Giang Suất, em có một yêu cầu hơi vô lý.”

“Em nói đi.”

“Em có thể học ở cửa sổ sát đất của nhà anh không? Em sẽ không làm phiền anh đâu.”

“...Thật ra em có thể kiếm thêm mấy trăm mấy chục yêu cầu vô lý hơn, anh cũng đồng ý với em.”

Anh nghe tôi nói xong thì thất vọng trả lời như vậy.

“Em học đi, anh về phòng ngủ một lát, chút nữa sẽ có dì đến quét dọn.”

Thế là tôi quên luôn mục đích chuyến đi này, không để ý đến thời gian nữa, ngồi học suốt mấy tiếng đồng hồ.

Tôi học rất say mê.

Cho đến khi tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu lên nhìn thấy các tòa nhà đối diện đã bật đèn, tôi mới giật mình.

Dì quét dọn tới rồi.

Khi tôi đang nằm dài trên bàn, dì đưa cho tôi một cuốn sổ da, dì nói hình như đó là cuốn nhật ký, dì dọn nhà xong rồi nhưng không biết để ở đâu mới hợp lý.

Tôi ngạc nhiên, không ngờ một người người như Giang Suất sẽ viết nhật kí.

Tôi nhận lấy cuốn sổ, nó khá nặng, những trang giấy bên trong hơi nhăn, có lẽ anh đã viết nhật kí từ rất lâu rồi.

Không ngờ Giang Suất lại đáng yêu như vậy.

Không biết anh ấy còn có bao nhiêu bất ngờ mà tôi không biết nữa.

14,

Đúng là có bất ngờ thật.

Bời vì khi đặt quyển nhật kí trên bàn, gió thổi qua, tôi liếc mắt vào nhìn thấy tên của mình trong cuốn nhật kí đó.

???

Tôi sợ ngây người.

Tôi cầm cuốn sổ đi đi lại lại trước cửa phòng Giang Suất với tâm tình phức tạp.

Cuối cùng, tôi nghe được giọng nói yếu ớt phát ra: “Ừm, em muốn xem cái gì cũng được.”

Trong quyển nhật ký, có tầm chục trang nói đến tôi.



[2021.9.2 - Hôm nay tôi đã làm được một việc tốt. Tôi ra cổng trường mua một bao thuốc lá, nhân tiện giúp một cô bé xách hành lý. Không phải tôi có tình thương bao la, chủ yếu là vì tôi thấy những bạn học khác đều có người nhà đi cùng, chỉ có một mình em ấy ngồi khóc chút chít, đỏ bừng cả hai mắt, giống hệt chú thỏ mà tôi nuôi khi còn bé.]

[2021.9.10 - Hôm nay trên đường đi đá bóng về lại gặp bé thỏ đó, sao trước kia tôi lại không phát hiện ra em ấy xinh đẹp như vậy nhỉ? Mẹ nói rất đúng, không nên để con gái khóc, con gái không khóc mới là xinh đẹp nhất.]

[2021.9.13 - Hôm nay tôi lập tài khoản diễn đàn cùng với bạn học, hình như gặp phải bài viết của bé thỏ… Mặc dù là đăng ẩn danh, nhưng tôi đoán rằng đó là trải nghiệm thật sự của em ấy khi ngồi trên tàu hỏa khóc một mình trên đường đến trường đại học. Cmn ông đây vừa an ủi em ấy qua màn hình máy tính vừa ngồi khóc hu hu hu. Tôi đúng là không phải người, thế mà lúc đấy còn để em ấy một mình cầm hai cái túi nhỏ, đáng ra lúc đó phải cầm nốt hai cái túi đó chứ.]

[2021.10.5 - Hôm nay đi quán net lại gặp bé thỏ, em ấy làm thêm ở đó, cmn đúng là thời tới cản không kịp, hóa ra tên của em ấy là Ứng Cảnh. Tôi trêu em ấy, gọi mì ăn liền và xúc xích mấy lần, nhưng lúc nào em ấy cũng vùi đầu vào đọc sách không nhận ra tôi, đúng là bé thỏ vô tâm.]

[2021.10.6 - Không đến quán net nữa, Giang Suất.]

[2021.10.7 - Đừng đến quán net nữa, Giang Suất.]

[2021.10.9 - Hu hu sao nhật kí của mình bây giờ toàn là Ứng Cảnh vậy? Trong đầu lúc nào cũng nhớ đến em ấy, hình như mình biết yêu rồi.]

[2021.11.7 - Cận Bạch, clmm mày không xong với tao đâu.]



[2021.11.15 - Xin lỗi vì dùng phương thức này để add Wechat của Cảnh Cảnh. Tôi không dám xem vòng bạn bè của em ấy, cũng không xem Cận Bạch. Cmn thật phiền phức.]

[2021.12.13 - Mẹ kiếp, bực mình thật. Tôi còn chưa yêu đương bao giờ mà đã bị hiểu lầm là cặn bã 13469464 lần. Chắc đây chính là sự trừng phạt vì tôi có gương mặt đẹp trai này.]

[2022.1.1 - Lại còn rủ tôi cùng ăn tết, đúng là xui xẻo, clmm.]

[2022.2.7 - Hôm nay tôi nói với Cận Bạch: “Nếu mày không đối xử tốt với Cảnh Cảnh, thì để tao”. Vậy mà nó lại đánh nhau với tôi trước mặt La Cẩm Tâm. Đúng là một thằng ngu. Hôm nay Cảnh Cảnh cũng tới, đúng là em ấy khóc không hề đẹp giống như khi cười.]

[2022.9.18 - Cmn anh không dùng từ xinh đẹp để miêu tả em, anh dùng em để miêu tả sự xinh đẹp. Cmn em quá xinh đẹp.]



Tôi đóng cuốn nhật kí lại, dùng tâm tình phức tạp ôm nó trong tay.

Tôi gõ cửa phòng, ngượng ngùng nói: “Giang Suất, anh cố ý cho em xem cái này làm gì?”

Anh lớn tiếng nói: “Cũng không cần phải dè dặt làm gì, yêu là phải nói, đói là phải ăn.”

15,

Tôi không biết đối mặt với Giang Suất như thế nào.

Đầu óc tôi ong ong, nhịp tim đập nhanh đến mức không thể nhanh hơn nữa, vừa bước ra khỏi nhà, tôi chạy trối ch//ế//t.

Lần theo từng dòng trong đoạn nhật kí, tôi nhớ lại thời gian vừa bước vào đại học.

Con gái của chú thím năm đó cũng lên đại học, vì vậy một mình tôi tự đến trường, nhưng khi nhìn thấy các bạn đều có bố mẹ đi cùng, tôi đã bật khóc.

Lúc đó tôi đau lòng muốn chớt.

Đúng là tôi có gặp một đàn anh tốt bụng vào ngày hôm đó, nhưng vì tôi quá đau buồn nên không nhớ anh ấy trông như thế nào.



Không lâu sau khi khai giảng, tôi nghe mọi người nói về diễn đàn trường, ở đó có thể ẩn danh tâm sự.

Hôm đó, chú gì gọi điện thoại cho tôi, nói rằng đừng về nhà vào dịp tết trung thu, họ nói gia đình sẽ đi du lịch ở Hải Nam, không có ai ở nhà.

Mặc dù chỉ là vô tình nói đến hai từ “gia đình” nhưng tôi thật sự rất tủi thân.

Tối hôm đó, tôi cũng đăng kí một tài khoản, sau đó chạy đến siêu thị mua ba chai bia, đó là lần đầu tiên tôi uống bia, tôi vừa uống vừa trò chuyện trên diễn đàn ba tiếng đồng hồ.

Có người nói với tôi:

“Cuộc đời không chỉ là một tờ giấy trắng, công bằng mà nói, mỗi người đều có một cây bút. Chỉ cần bạn muốn, bạn có thể dùng cây bút này tự vẽ nên cuộc đời bạn.”

“Còn nữa, chào mừng bạn đến với trường đại học top đầu cả nước. Đây là một nét bút rất mạnh mẽ, chắc chắn bố mẹ bạn cũng sẽ rất mừng vì có đứa con xuất sắc như bạn.”

Thì ra, những câu này là Giang Suất nói.



Thời gian làm ở quán net rất ngắn, tôi cũng không nhớ rõ, bởi vì từ khi lên đại học tôi đã làm qua rất nhiều việc làm thêm.

So với những công việc chuyển phát nhanh hay bưng bê khác, làm việc ở đó rất nhàn, có thể vừa học vừa làm việc.

Nhưng cuối cùng, ông chủ thấy tôi mỗi ngày đều lo học thuộc từ, cuối cùng sa thải tôi.



Còn việc kết bạn Wechat với Giang Suất, tôi nhớ là Cận Bạch đã bảo tôi làm vậy.

Anh ta nói: “Đây là anh em tốt của anh, sau này hai người sẽ thường xuyên gặp nhau.”

Mà Giang Suất lúc đó vừa chảnh chó vừa khó ưa, không thèm nhìn tôi, vừa hút thuốc vừa nói: “Ai cmn là anh em với mày, thằng nào thường xuyên gặp mày?”

Lúc ấy tôi nghĩ Giang Suất không ưa tôi nên cũng không nghĩ nhiều, tôi cũng add Wechat anh, sau đó chúng tôi cũng chưa từng nói chuyện với nhau.

Có lần tôi hỏi Cận Bạch: “Có phải Giang Suất không ưa tôi không?”

Cận Bạch cười tủm tỉm ôm tôi: “Chắc là nó ghen tị với anh, dù sao anh có bạn gái tốt như vậy, người khác ghen tị cũng đúng thôi.”

Việc này cứ thế trôi qua như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra những chuyện giống như rất bình thường trong quá khứ này, hóa ra đều có sự tham gia của Giang Suất sao?

Nếu thật sự như vậy…

Thì chỉ có thể nói là…

Gặp nhau quá muộn.