Lúc này trên ngưu xa Liễu Trường Lệnh yên lặng dựa lưng vào vách, hai nắm tay nắm chặt, ánh mắt tối sầm nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt, rượu trong ly sóng sánh theo mỗi nhịp di chuyển khiến lòng hắn dường như có từng trận ba đào chua xót dâng lên. Dù thật sự bao năm qua hắn cải nam trang là do hoàn cảnh ép buộc, nhưng thực sự trong lòng cũng chưa từng xem bản thân là nữ nhi, và hoàn toàn không muốn trở về làm nữ nhi.
Trong lòng Liễu Trường Lệnh, Liễu gia phải tiếp tục tồn tại vững chắc, đời đời có người hương khói thừa tự. Liễu gia quân phải ổn định vững vàng bảo vệ cương thổ An Hà, bảo vệ bách tính Từ Ức – Bình Nguyên. Hắn phải thay phụ thân cầm binh đánh giặc, không để ngoại bang xâm phạm một tất đất nào. Hắn còn có một mối thù không thể báo, mấy trăm mạng người vì một chữ "Liễu" mà bị thảm sát phải bỏ mạng oan ức. Trên vai hắn bao nhiêu sinh mệnh đã chết, lại bao nhiêu sinh mệnh dựa vào hắn mà sống. Hắn không đếm hết được, càng không dám đếm.
Hiện tại bây giờ mỗi bước hắn đi đều có không biết bao nhiêu đôi mắt chăm chăm dòm ngó, bao nhiêu thế lực chờ đợi lôi kéo, lại bao nhiêu thế lực chờ đợi sơ suất để gϊếŧ hắn, thậm chí tìm cách tiêu diệt sạch Liễu gia để cướp lấy Liễu gia quân dưới tay phụ thân hắn, để thu Bình Nguyên phồn hoa vào trong tay tha hồ vơ vét.
Lần này về Nội Đình, Liễu Trường Lệnh cố ý phô trương xa hoa, không chỉ mang theo rất nhiều vàng bạc đồ dùng quý hiếm mà còn mang theo ba mươi hộ vệ, mười hai nha hoàn cùng Lam Nhi Hồng Nhi, Liễu Tự và Khải Tiệp.
Trong những người đi theo về Nội Đình, Liễu Trường Lệnh cũng chỉ có thể tin tưởng được bốn người thôi. Lam Nhi Hồng Nhi là hai cô nhi mà Liễu Trường Minh mang về từ bé, cả hai đều hơn hắn vài tuổi, giỏi võ công, công phu hầu hạ cũng rất tốt, một người lanh lợi một người sắc bén lại xinh đẹp như hoa, có thể giúp hắn hóa giải rất nhiều nguy cơ tiềm ẩn.
Khải Tiệp là đại phu cận thân của Liễu gia, là người có xuất thân từ Độc Cách Ly bị hoàng thất Độc Cách Ly truy cùng đuổi tận chạy đến Mạc Cách Tộc cùng mẫu thân, trong lúc chạy trốn đã đến rìa chiến trường trong lúc Liễu gia quân và Mạc Cách Tộc đang giao chiến. Mẫu thân của Khải Tiệp vì đường xa sức yếu, cuối cùng trút hơi thở cuối cùng ở ven đường, Khải Tiệp đau thương quá độ ngất trên đường Liễu Trường Minh dẫn quân từ chiến trường về và được ông cứu. Khải Tiệp không chỉ giỏi y thuật, võ công cao mà quản lý sổ sách cũng rất rõ ràng. Mang theo Khải Tiệp vừa có thể làm quản gia và đại phu, tùy thời còn có thể trở thành cận vệ.
Còn về Liễu Tự, đây là một trong những huyết mạch còn sót lại của Triệu gia, là người trong mẫu tộc của bà nội hắn – Triệu Yên Dao, cũng có thể coi như họ hàng xa. Năm Triệu gia bị hại, chính Liễu Trường Minh đã cứu hai huynh muội Liễu Tự từ bụng của người mẹ xấu số ra, đưa về Bình Nguyên nuôi dưỡng. Đối với Liễu Tự, Liễu Trường Minh không chỉ là ân nhân mà còn là người tái sinh cho huynh muội hắn. Còn Liễu Trường Lệnh chính là tia hi vọng duy nhất của Liễu Tự, là người duy nhất có thể giúp hắn lật lại vụ án năm xưa, rửa sạch oan tình cho Triệu gia để hắn có thể đường đường chính chính lập lại từ đường Triệu gia, ngẩng đầu mà sống.
Liễu Trường Lệnh ngồi trong xe nhớ lại lời Liễu Trường Minh nói với mình, trên đường về Nội Đình sẽ cho ám vệ bí mật đi theo. Một tháng sau tập trung nhân lực chia nhỏ từng nhóm nhân mạch về Nội Đình phòng khi hắn cần người sử dụng. Hồng Y quân cũng lần lượt đi sau hỗ trợ, lợi dụng thời điểm Nội Đình đang cần một nguồn lớn nhân lực, bọn họ sẽ tìm cách trà trộn vào các phủ đệ khác, ít nhất cũng nắm được một chút tình hình. Trong thời gian Liễu Trường Lệnh ở Nội Đình nếu xảy ra gì chuyện nguy hiểm cũng có thể mở một con đường máu chạy thoát, bảo tồn tính mạng.
Suy nghĩ một lúc lâu, bất giác Liễu Trường Lệnh cảm thấy thật nặng nề, xung quanh nhiều người như vậy đều dựa vào một mình Liễu Trường Lệnh hắn thôi. Tất cả hi vọng, tương lai lẫn tính mệnh đều đặt hết lên hắn, vì vậy hắn càng không thể để xảy ra bất cứ tình huống xấu nào, không thể ích kỷ sống cho riêng bản thân mình, nếu Liễu Trường Lệnh hắn bỏ chạy giữa chừng sẽ khiến cho rất nhiều người gặp họa diệt thân, như vậy hắn làm sao xứng mang huyết mạch Liễu gia tướng môn, làm sao đối diện với liệt tổ liệt tông Liễu gia, Triệu gia và Dung gia, làm sao đối diện với đại ca Trường Ninh và mẫu thân hắn?
Hồng Nhi và Lam Nhi lén nhìn nhau trao đổi ánh mắt khi thấy Liễu Trường Lệnh trầm tư suy nghĩ, lâu lâu lại thở dài một cái khiến hai nàng thật lo lắng. Ly rượu trước mặt Liễu Trường Lệnh rót đã lâu, nhưng hắn chỉ ngồi im lặng nhìn rượu sóng sánh trong ly mà không uống. Từ khi bước chân lên ngưu xa, Liễu Trường Lệnh vẫn giữ sự trầm mặc đó không hề nói một chữ, bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề. Nhưng Lam Nhi và Hồng Nhi cũng không dám tùy tiện phá hỏng dòng suy nghĩ của Liễu Trường Lệnh. Bởi vì hơn ai hết, hai nàng biết rõ tính tình của hắn.
Liễu Trường Lệnh gõ gõ ngón tay lên đầu gối, trong đầu tính nhẩm lộ tuyến về Nội Đình lần này. Đại tổng quản nói Hoàng thượng đã vạch sẵn đường đi cho toàn đội, trên đường sẽ để quan lại địa phương hỗ trợ bảo vệ. Lần này xuất phát từ thành Bình Nguyên đến Bình Hòa, xuyên qua Nguyên Hà, Nguyên Dương đến địa phận Từ Châu, qua Từ Châu ngồi thuyền lớn xuôi về cửa nam Nội Đình. Để tránh chậm trễ hành trình và tránh địa hình núi cao hẻm sâu của Tây Nam Châu, đoàn hồi kinh sẽ không vào thành Từ Châu mà trực tiếp từ Nguyên Dương sang sông đến Từ Phức, Từ An và Từ Hải, sau đó mới ngồi thuyền.
Vừa nhìn vào liền thấy đây là đường vòng xa hơn rất nhiều so với chuyến đi của Đại tổng quản. Lúc đi, đội tuyên chỉ xuất phát từ cửa nam Nội Đình, qua Tây Nam Châu vào Nguyên Phong đến thẳng Bình Nguyên thành. Tuy vẫn phải vượt sông lớn hai lần, lại phải băng qua núi đá, hẻm sâu và cả đầm lầy nhưng rút ngắn được rất nhiều thời gian. Trái ngược với chuyến về phải đi đường vòng rất xa, Đại tổng quản nói Hoàng thượng lo lắng cho thân phận đặc thù của hắn và cần phải đảm bảo an toàn cho toàn đội nên mới chọn đi đường lớn mà xa như vậy, lòng tốt này của Hoàng thượng khiến Liễu Trường Lệnh có chút khó tin, nhưng hiện tại lại không nhìn được điểm nào khả nghi cả.
Đoàn tuyên chỉ lúc đến có mười lăm người, lúc về trừ Liễu Trường Lệnh và Đại tổng quản ra thì còn tám mươi người, trong đó có sáu mươi lăm người là hộ vệ và nha hoàn của Liễu phủ phái theo, mà nhóm gia đinh nha hoàn chân yếu tay mềm lại chiếm hơn ba mươi người. Nếu về theo đường cũ, chưa nói Đại tổng quản Chu Quách chịu không nổi, Thế tử Liễu gia Liễu Trường Lệnh chịu không nổi mà đám gia hoàn gia đinh này chịu nổi không cũng khó nói. Lại nói, đường cũ có nhiều núi cao hẻm sâu rất dễ bị mai phục, một đoàn người ngựa quy mô như thế này rất không dẫn dụ thổ phỉ cũng sẽ biến thành mục tiêu cho kẻ thù thừa cơ ám sát, Liễu Trường Lệnh có mệnh hệ gì thực sự ông không gánh nổi.
Đại tổng quản từ khi lên mã xa vẫn luôn cầm bản đồ trong tay nhíu mày tính toán. Trước khi đi Bình Nguyên, Hoàng thượng đã căn dặn ông rất nhiều lần về việc phải bảo vệ an toàn cho Liễu Trường Lệnh, nhất định phải mang hắn về đến Nội Đình nguyên vẹn không thiếu một sợi tóc và nhất định không được để hắn chạy đến Nguyên Trân dù dưới bất cứ tình huống gì. Chỉ là vì tránh một huyện Nguyên Trân mà phải đặt ra lộ trình trái ngược xa gấp ba lần như vậy cũng có chút khiên cưỡng.
Thị vệ cưỡi ngựa bên ngoài đến sát cửa sổ nói với Đại tổng quản: "Chu Đại tổng quản, hộ vệ Liễu gia phía trước báo lại nói Thế tử muốn vào Tân Vị Lâu dùng ngọ thiện."
Đại tổng quản đang chăm chú nhìn bản đồ nghe thế liền cuộn bản đồ nhét vào trong ngực, xốc rèm cửa sổ nhìn ra ngoài hỏi: "Đi đến đâu rồi?"
Thị vệ được hỏi nhanh chóng trả lời: "Sắp đến cửa đông thành Bình Nguyên rồi, với tốc độ này thì tầm nửa canh giờ nữa sẽ đến cửa thành. Theo thuộc hạ thấy chúng ta di chuyện hơi chậm quá, có cần báo với phía trước tăng tốc độ không?"
Đại tổng quản biết ngưu xa phía trước hào nhoáng lộng lẫy bao nhiêu, cũng biết tốc độ di chuyển thế nào. Chỉ lắc đầu lẳng lặng hỏi lại thị vệ báo tin: "Ngưu xa phía trước sớm giờ có động tĩnh gì không?"
Thị vệ lắc đầu nói: "Dạ không, từ khi xuất phát đến giờ vẫn rất yên tĩnh. Nghe Lam Nhi cô nương nói Thế tử vừa ngủ dậy nên cảm thấy hơi đói, muốn dừng lại dùng bữa. Phía trước không xa là Tân Vị Lâu khá nổi tiếng, Thế tử bình thường cũng hay bảo gia đinh đến đây mua mang về, thỉnh thoảng còn đích thân đến dùng bữa nữa."
Nghe thế, Đại tổng quản đành thở dài phân phó: "Đành đáp ứng Thế tử vậy, chúng ta sẽ dừng lại ở Tân Vị Lâu. Ngươi cho người đi trước sắp xếp đi, tránh xảy ra việc không hay. Kiểm tra một lượt cả trong và ngoài lâu, nhất là giám sát nhà bếp thật chặt chẽ vào, tất cả vật dụng đều phải kiểm tra thử độc trước khi dùng, nếu để xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cái đầu của ta và ngươi đều sẽ dời nhà đấy."
Thị vệ "tuân lệnh" một tiếng rồi lập tức thúc ngựa đi phân phó. Đại tổng quản ngồi trong mã xa lại thở dài thườn thượt, cứ thế này thì đến bao giờ mới về đến Nội Đình đây. Sử Học Các đã ấn định ngày bắt đầu, cũng đã treo thông báo và đang trong giai đoạn tiến hành các bước hoàn thiện. Trước khi Sử Học Các bắt đầu mà ông chưa đưa được Liễu Trường Lệnh về đến Nội Đình, đừng nói đến nhận thưởng, không bị trách tội đã là phúc đức tổ tiên để lại rồi.