Từ Ức là khu vực nhiều đồi núi hiểm trở với khí hậu vô cùng khắc nghiệt, nóng bức và ẩm ướt gần như kéo dài suốt cả năm, mưa nhiều khiến côn trùng sinh sôi nảy nở nhanh chóng. Hiếm hoi lắm mới có một hai tháng khô ráo thoáng mát, thường rơi vào những tháng cuối đông đầu xuân, cũng là khoảng thời gian dễ chịu nhất cho binh lính Liễu Gia Quân trấn giữ tại đây.
Lợi thế từ địa hình đến khí hậu, dãy Tấn Hùng ôm trọn vành đai biên cương An Hà và Tỵ Sung Quốc, Mạc Cách Tộc. Trở thành tuyến phòng thủ đặc biệt quan trọng ở phía Nam An Hà Quốc với hai quan ải Đả Dương và Nhưỡng Ích. Nơi này trọng binh canh giữ quanh năm, rất hiếm thôn làng sinh sống, đa phần là các trạm gác hoặc căn cứ quân sự quan trọng.
Từ Ức - Bình Nguyên nối liền nhau, bắt đầu từ các sườn núi chập chùng mang đậm đặc trưng của Từ Ức thoải dần về Bình Nguyên đã trở thành đồng bằng phì nhiêu, trù phú màu mỡ, nhiều đặc sản vùng cao quý hiếm. Phía Bắc Bình Nguyên chia cắt Từ Châu qua một con sông lớn gọi là Châu Nguyên Giang. Dọc theo hướng Tây giáp Tây Nam Châu, nối liền biên giới với Quả Tây Triều nên Bình Nguyên không chỉ được xưng tụng bởi đất đai màu mỡ, hoa màu bội thu mà còn được biết đến bởi sự pha trộn nhiều thể loại văn hóa đặc sắc.
* * *
Nhã gian tầng hai Hồng Kim Lâu ở Bình Nguyên Thành là nơi dành cho những đại gia nhiều tiền lắm của mua vui. Vừa có thể tránh né chút ít dòm ngó, vừa có thể thể hiện địa vị của bản thân. Người có tiền có thể tùy ý mua một nhã gian ở tầng hai không ít, nhưng người vừa có tiền vừa có địa vị có thể mua được Thượng Uyển Gian, vị trí tốt nhất sang trọng nhất ở Hồng Kim Lâu thì không có mấy người có thể làm được.
Ở Hồng Kim Lâu đêm nay sẽ biểu diễn tiết mục Phi Thiên Vũ đến từ văn hóa Độc Cách Ly, một nơi thuộc về phía Bắc An Hà. Chính bởi vì sự hiếm lạ cùng điệu nhảy như tiên giáng trần đó mà Hồng Kim Lâu đã sớm không còn chỗ ngồi, thậm chí vòng ngoài cùng còn phải chen lấn nhau đứng xem nữa, khung cảnh lúc này tại Hồng Kim Lâu khiến các lâu quán gần đó cũng không nhịn được mà cảm thảm bà chủ Hồng Kim này quá mức lợi hại, không ít người đóng cửa quán chen chân đến xem một lần cho biết.
Trong Thượng Uyển gian tầng hai đối diện sân khấu lớn bên dưới, Thế tử Định Quốc An – Liễu Trường Lệnh lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế dài trải lụa đỏ sang trọng, bên cạnh là hai cô nương đầu bảng Oanh Nga Yến Nga của Hồng Kim Lâu tùy thời rót rượu hầu hạ. Đây là hai cô nương múa đẹp nhất, hát hay nhất ở Kim Hồng Lâu, và chỉ đồng ý rót rượu phục vụ cho người nào mua được Thượng Uyển gian. Từ khi Liễu Trường Lệnh đến Hồng Kim Lâu lần đầu tiên cho đến hiện tại, số bạc chảy vào Hồng Kim Lâu ào ào như nước, trực tiếp nâng giá của Oanh Nga Yến Nga lên gấp ba lần. Tuy không phải lần nào đến cũng là hai nàng tiếp đón, nhưng mười lần là hết tám lần độc chiếm mỹ nhân mất rồi, có lúc còn tranh giành với người khác đến mức đánh nhau gây náo loạn đến Liễu Trường Minh phải đứng ra bồi thường thiệt hại không ít. Nhưng dù có như thế thì hôm sau chưa đến canh một, Liễu Trường Lệnh đã lại xuất hiện nên cũng không còn ai muốn dây vào. Dù sao đây cũng là đứa con quý tử của Định Quốc An công, tùy tiện làm loạn lên có khi lại mất cả mạng. Cứ như vậy, Liễu Trường Lệnh ngày càng trở thành hoàn khố vô dụng nhất Bình Nguyên không ai không biết.
Bên trong cửa, hai nha hoàn cận thân Lam Nhi Hồng Nhi đang ghé đầu vào nhau thầm thì to nhỏ, đôi mắt chăm chú theo sát hành động của Thế tử nhà mình cùng hai cô nương xinh đẹp không rời. Bên ngoài có hộ vệ Liễu gia – Liễu Tự nghiêm túc đứng thẳng ôm Trích Tự kiếm trong tay, đôi mắt linh hoạt đảo quanh những lối lên tầng hai, cả người bật ra khí tức đề phòng mạnh mẽ. Thanh Trích Tự kiếm trong tay Liễu Tự là món đồ quen mắt đối với những người thường xuyên lui tới ở đây, tuy rất ít người chân chính nhìn được lưỡi kiếm nhưng cũng không mấy ai có đủ gan lớn để đến trêu vào vị hộ vệ này, bởi chỉ cần những nơi xuất hiện Liễu Tự thì nơi đó có Liễu Trường Lệnh, đâu ai mang mạng mình ra đùa bao giờ.
Hình ảnh hoàn khố tiểu Thế tử ăn chơi lêu lổng được bảo hộ cẩn thận trong ngoài như thế đã sớm quen thuộc với người Bình Nguyên rồi, cũng chẳng còn xa lạ gì nữa. Chỉ có điều vị Thế tử này tuy tùy hứng hưởng thụ, nhưng những con em thế gia khác đến tiếp cận đều sẽ thất bại hoàn toàn, dường như ngoài một số ít người tiếp cận được chỉ định thì không mấy ai có thể đến gần.
Nhắc về thân thế của Liễu Trường Lệnh, ai ai cũng biết Định Quốc An công chỉ có một nhi tử nối dòng này, lại vì sớm mất mẹ nên được nuông chiều đến vô pháp vô thiên, trước nay chưa từng quản giáo nghiêm khắc bao giờ. Tuy chưa gây ra chuyện thương thiên hại lý, nhưng ô danh vô dụng chơi bời lêu lổng lại ngày càng vang xa, mới mười lăm tuổi đã dắt theo hai nha hoàn cận thân ngày ngày mua vui ở Hồng Kim Lâu. Nếu như có người vào đi vào Liễu phủ ở Bình Nguyên Thành thì chắc hẳn sẽ rất dễ dàng bắt gặp hình ảnh tiểu Thế tử ngủ say đến tận bữa cơm trưa. Dạo một vòng quanh sân sau của Liễu phủ thì ngoài chim gà dế cũng chẳng có món đồ nào phục vụ cho việc rèn luyện thân thể cả. Người khác nhìn vào, ai cũng cảm thán phủ Định Quốc An khó mà bền vững lâu dài được.
* * *
Trong lúc người người cười nhạo, Thế tử Liễu gia đang thỏa mãn hưởng thụ để hai cô nương xinh đẹp bóp chân cho mình, vô cùng nhàn hạ thưởng thức rượu ngon món lạ dâng đến bên miệng.
Màn đêm đã buông xuống thật lâu, bên ngoài một số gia đinh đang lần lượt đi tắt đèn l*иg treo trước các nhã gian. Liễu Tự chủ động thổi tắt đèn trước Thượng Uyển gian rồi nhẹ chân bước vào trong, đóng cửa lại. Điều này cũng có nghĩa là tiết mục chính sắp bắt đầu. Liễu Trường Lệnh háo hức ngồi thẳng dậy, hướng mắt về phía sân khấu phía dưới chăm chú chờ đợi.
Một tầng lại một tầng lụa tím bay lượn, hương thơm dụ hoặc tỏa ra làm ngất ngây người xung quanh. Không biết từ lúc nào Hồng Nhi Lam Nhi và Liễu Tự đã đứng xung quanh Liễu Trường Lệnh. Hai cô nương Yến Nga Oanh Nga cũng đã sớm bị đuổi ra ngoài.
Những dãi lụa tím bay lượn không lâu, tiếng đàn ngọt ngào len lỏi vào lòng người vang lên, đây là tiếng đàn của Bạch cầm sư đứng đầu trong giới cầm sư ở Bình Nguyên ngàn vàng khó mời được, cho thấy tiết mục này đã tốn không ít tâm tư của Hồng Kim ma ma. Tiếng đàn say đắm lâng lâng lọt vào trong tai, quan khách bốn phía càng thêm chăm chú vào bóng dáng yêu kiều mờ ảo trên sân khấu. Đến lúc các dãi lụa được hạ xuống thì nhất thời đại sảnh lặng yên một mảnh, chỉ còn tiếng đàn lượn quanh cùng thân hình nóng bỏng nương theo tiếng đàn uốn lượn.
Trên sân khấu là một cô nương trẻ tầm mười sáu mười bảy tuổi, ánh mắt long lanh gợϊ ȶìиᏂ lướt quanh từng vị khách đang mở to mắt như muốn nuốt chửng mình, lâu lâu lại chớp nhẹ một cái khiến nước dãi của bọn đàn ông không ngừng ứa ra. Nàng mặc một bộ váy lụa tím nhạt nửa kín nửa hở khoe cơ thể mê hoặc nhấp nhô. Mái tóc xoăn dài đính vài đóa hoa nhỏ lấp lánh, phía trên chỉ cài vòng trang sức mảnh nhấn thêm một viên ngọc tím biếc trước trán. Cách trang điểm và kiểu tóc thể hiện rõ là người dị tộc đến từ Độc Cách Ly – một tộc người bí ẩn phương Bắc.
Tiếng đàn dịu dàng nhẹ chuyển trở nên dìu dặt hơn, vũ điệu của cô nương trên sân khấu cũng thay đổi trở nên nóng bỏng hơn. Đôi chân trần trắng nõn lúc ẩn lúc hiện khiến cả đại sảnh đều nhịn không được mà trầm trồ. Nam nhân nào bước vào Hồng Kim Lâu mà không bị mê hoặc thèm thuồng hình ảnh trước mắt, huống chi cô nương kia lại nhảy múa trên đôi chân trần nõn nà.
Tiết mục ca vũ càng ngày càng nóng dần lên khi chủ nhân sân khấu đã cởi y phục đến lần thứ ba, trên người nàng bây giờ chỉ còn lại một chiếc áo nhỏ ôm sát vào bầu ngực đầy đặn và một chiếc váy lụa mỏng manh cao hơn mắt cá chân. Những đôi mắt hau háu phía dưới sân khấu tựa như rơi vào một cõi thiên thai nào đó không thể dời mắt đi được, hoàn toàn đắm chìm vào vũ khúc Phi Thiên danh bất hư truyền bởi chỉ một đoạn nữa thôi thì năm món y phục trên người nàng đều sẽ được cởi hết, mỹ cảnh như thế mấy ai có thể kềm chế sự háo hức trong lòng.
Cô nương nọ hướng mắt lên phía Thượng Uyển gian mĩm cười dịu dàng, ánh mắt gợϊ ȶìиᏂ đánh thẳng đến Liễu Trường Lệnh, gót chân bất chợt xoay nhẹ hất mái tóc xoăn tít về phía tầng hai, một loạt châm mảnh từ trong mái tóc cũng bay nhanh về hướng đó. Giác quan của Lam Nhi Hồng Nhi vốn nhạy bén hơn người, không bị thu hút quá nhiều vào điệu múa nên phản ứng rất nhanh, đẩy Liễu Trường Lệnh ngã về phía sau.
Liễu Trường Lệnh chưa kịp đứng dậy thì cô nương kia đã xuất hiện trên lan can tầng hai. Một chân điểm lên thành gỗ, một chân móc vào thanh gỗ trên lan can, hai tay vuốt theo chiều tóc kẹp ra sáu chiếc kim châm dang rộng cánh tay, tạo thành tư thế hơi nghiêng so với với mặt đất, ánh mắt long lên sắc bén không còn nửa điểm dịu dàng khi nhảy múa nữa. Lam Nhi thấy thế lập tức nhào sang chắn trước người Liễu Trường Lệnh, đỡ trọn ba chiếc kim châm vào lưng. Liễu Tự và Hồng Nhi cũng ngay tức khắc rút Giản Cốt tiên và Trích Tự kiếm đánh với cô nương kia. Chỉ mới vài chiêu, đã bị roi Giản Cốt của Hồng Nhi quấn chặt lấy hai tay, Trích Tự kiếm cũng kề trên cổ nàng. Chưa đến mười chiêu liền bị chế trụ, hóa ra vị cô nương này võ công không cao, chỉ lợi hại về mặt dùng độc châm bởi Lam Nhi đã sớm ngất lịm trong vòng tay Liễu Trường Lệnh.
Sự việc xảy ra trong thời gian cực ngắn nên quan khách phía dưới chưa kịp phản ứng, đến lúc binh lính Liễu gia bao vây mới mơ mơ hồ hồ nhận thức sự việc có bao nhiêu nghiêm trọng. Lúc này họ mới biết, Thế tử Liễu gia ra ngoài đâu chỉ dắt theo ba người giỏi võ hầu hạ, mà là cả một đội ngũ trên hai mươi người. Chỉ tiếc lúc này không ai còn tinh thần để cảm khái nữa. Tất cả bọn họ chỉ hướng mắt về phía Thượng Uyển gian tầng hai kia, mong là Thế tử Liễu gia không bị tổn hại gì nếu không Định Quốc An công chắc chắn sẽ đem tất cả những người có mặt ở đây chôn xuống ba tất đất hết.
Ồn ào một lúc, người trên tầng hai cũng lần lượt đi xuống. Người dẫn đầu là Thế tử Liễu gia mạnh mạnh khỏe khỏe không thiếu sợi tóc nào. Mọi người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy Liễu Tự bế ngang Lam Nhi đi theo phía sau. Nhất thời ai cũng không biết nên cười hay nên khóc, bởi đây đâu phải nha hoàn bình thường bên cạnh Thế tử mà đây là nha hoàn cận thân, hoặc có thể là nha hoàn thông phòng a. Nếu cô ta có mệnh hệ gì thì vị Thế tử kia có mang họ ra trút giận không?
Không ai nói trước được...