Edit: Anh Tử
27/05/2023
----------------------------
Quản gia Trung đã làm việc tại Tề gia được 36 năm, từ sau khi tốt nghiệp trung học ông đã vào làm cho Tề gia, phụ trách công việc "quản gia" suốt ngần ấy năm.
Thời điểm ông mới đến Tề gia, Tề Phong Bắc cũng vừa mới ra đời, Tề gia ba đời đều ở cùng một chỗ, sau đó Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, Tứ thiếu gia lần lượt ra đời. Thời gian dần trôi qua, từng người đều lớn lên rồi kết hôn sau đó tách ra sống riêng, cũng chỉ có Tề Phong Bắc ở lại nơi này. Cuối cùng Tề Phong Bắc cũng kết hôn, sinh con, ông cứ tưởng mình có thể tiếp tục làm quản gia cho con cả đời thứ ba của Tề gia, lại không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy.
Ông tận mắt nhìn Tề Phong Bắc lớn lên, vừa coi hắn là chủ vừa coi như em trai, nói không tức giận là giả.
Bởi vì tức giận, cũng không thể lập tức đem Bùi Nam đuổi ra ngoài.
-------------------------
Cũng vì tức giận, mà quản gia Trung không chú ý đến sàn nhà vừa được lau rất trơn khiến ông trượt chân loạng choạng ngã nhào.
Cơ thể ông cao lớn, lúc té xuống phát vang tiếng động rất lớn, làm tài xế, mẹ Hoa đều chú ý đến, Bùi Nam đang ngồi xổm lau nhà ở một góc cũng bị dọa cho sợ xanh mặt, qua một lúc mới phản ứng kịp: "Bác Trung không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Con, con không phải cố ý đâu...!"
Quản gia Trung không biết là đang tức giận hay đau đớn, suýt nữa thì ngất đi, sau khi định thần lại thì không cách nào đứng dậy được, chỉ cảm thấy xương cụt cực kì đau. Ông nghiến răng nghiến lợi, nhìn người trước mặt chỉ có lau sàn mà làm ướt gần hết quần áo, tức giận hỏi: "Cậu lau nhà bằng cái gì vậy hả?"
Tài xế và mẹ Hoa cũng hoảng sợ, nên bước đi rất cẩn thận, dù đã cẩn thận và chú ý bước chân nhưng vẫn không tránh được vài bước bị trượt.
Bùi Nam rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Vì muốn lau sạch một chút, con có đổ một chút nước rửa chén vào..."
"Cậu...!" Bác Trung tức giận đến không nói được gì, tài xế và mẹ Hoa cùng đỡ ông đứng dậy, mỗi khi cử động, đều khiến ông đau đến nhíu mày, không thể nói được lời răn dạy nào, chỉ nói: "Gọi xe cứu thương đi, tôi không cử động được" Trước khi đi còn hung hăng nói: "Lau lại sàn nhà bằng nước sạch ba lần! Một lần cũng không được thiếu! Nếu cậu khiến ông chủ trượt ngã, tôi lập tức ném cậu về khu ổ chuột!"
Bùi Nam sợ hãi liên tục nói xin lỗi, đến lúc xe tới chở quản gia Trung đi cậu còn nhìn vào trong xe nói: "Xin lỗi, con thật sự không phải cố ý đâu"
Phòng khách rất lớn, Bùi Nam vì muốn biểu hiện mình không phải là một người vô dụng, quỳ rạp trên mặt sàn lau đến mỗi viên gạch đều sáng bóng, trong lòng tràn đầy tự tin bản thân sẽ được khen ngợi, lại không nghĩ tới chuyện xấu ập đến.
Sau khi dùng nước sạch lau lại đúng ba lần, toàn bộ quần áo của Bùi Nam đã ướt nhẹp, còn chưa kịp đi thay, thì thấy Tề Phong Bắc đi vào, phía sau còn có thư ký của hắn Tây Tân Hải.
Đây là lần thứ hai Bùi Nam nhìn thấy Tề Phong Bắc sau khi được ở lại.
Từ sau khi biết người đàn ông này không phải là ba mình, Bùi Nam mỗi lần nhìn thấy hắn, đều cảm thấy rất kì diệu.
Giống như thay đổi cách nhìn, Tề Phong Bắc cả người đều có mị lực. Lúc này cậu mới phát hiện Tề Phong Bắc thật ra rất nam tính, cao lớn, anh tuấn, khí chất vô cùng mạnh mẽ, đi đến đâu cũng được rất nhiều sự chú ý.
Bùi Nam nhìn một chút, trong đầu liền có một ý nghĩ.
Mẹ rốt cục là mắt bị đui hay mù vậy? Tại sao một người đàn ông cao quý như này lại không muốn, mà lại quan hệ cùng cái tên tài xế không địa vị không tiền bạc đó?
Chỉ làm khổ cho cậu.
Từ khi sinh đã chính là một tội lỗi.
Phòng khách rất lớn, mà đồ vật thì không nhiều, nhìn một cái liền thấy một vật nhỏ đang ngồi chồm hổm trên sàn ngơ ngác nhìn hắn, Tề Phong Bắc vừa mới đi hai bước đã thấy. Hắn liếc mắt nhìn đứa con cũ, vốn muốn vờ như không thấy, nhưng nhìn bộ dạng toàn thân ướt đẫm của cậu, vẫn nhíu mày dừng bước, lạnh giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Bùi Nam sợ hết hồn, cho là hắn vì quản gia Trung mà đến hỏi tội, chậm rãi lại gần, còn chưa đến nơi mà vành mắt đã đỏ ửng.
Hắn nhìn bộ quần áo cậu đang mặc, vẫn là bộ quần áo của con người làm vườn, cổ áo chữ T rộng thùng thình làm lộ ra xương quai xanh, quần cộc cũng rất rộng, làm cho đôi chân nhỏ nhắn của cậu càng thêm gầy gò.
Quần áo của cậu đều ướt, vạt áo còn tích vài mảng nước, đầu gối vì quỳ lâu mà đỏ chót một phần, màu đỏ như phấn má hồng.
Bùi Nam nói: "Baba, con không cố ý đâu, con không biết là lan nhà lại không được dùng nước rửa chén, con cứ nghĩ như vậy sẽ sạch hơn..."
Tề Phong Bắc không hề biết quản gia nhà mình bị ngã, nhướng mày, hơi nghiêng người về sau mắt nhìn xuống dưới, hỏi Tây Tân Hải "Xảy ra chuyện gì?"
Tây Tân Hải cũng một mặt hoang mang, xong nhanh chóng gọi điện hỏi rõ mọi chuyện, sau khi xác nhận lại lần nữa, mới nói: "Đã kiểm tra xong, Bác Trung bị nứt xương cụt, phải nằm viện nửa tháng"
Nghe xong Bùi Nam càng cúi thấp đầu hơn.
Tề Phong Bắc nhìn người đang muốn đem đầu đặt luôn dưới đất, lạnh giọng hỏi: "Ai bảo cậu lau nhà?"
"Là tự con..." Bùi Nam khịt mũi, làm cho giọng nói của mình rõ ràng một chút "Là con tự làm, ban đầu con đã nói sẽ cố gắng học làm việc, baba đừng đuổi con, con không phải người vô dụng đâu"
Tề Phong Bắc nhếch miệng, giọng trào phúng nói: "Lấy nước rửa chén để lau nhà làm cho người khác trượt ngã, đó là việc người hữu dụng sẽ làm?"
Bùi Nam sợ hãi, oan ức, gấp gáp ngẩng đầu "Con không cố ý, con thật sự không cố ý đâu mà, con chỉ không biết thôi... con sẽ thay đổi... baba, cầu xin ba cho con cơ hội, đừng đuổi con mà..." Cậu đánh bạo đưa tay nắm lấy vạt áo của Tề Phong Bắc.
Tề Phong Bắc hất tay cậu.
Trước đây Bùi Nam chưa từng đυ.ng đến những việc đó, nên đôi tay của cậu vừa trắng vừa mềm, mười ngón tay thon dài sạch sẽ, móng tay cũng là màu hồng nhạt, xinh đẹp. Mà hiện tại dù tay cậu vẫn trắng, nhưng bởi vì ngâm nước quá lâu, lòng ngón tay đều đã nhăn hết lại, trên mu bàn tay cũng có vài vết thương, mặt dù đã lành, nhưng cũng không thể so được với lúc trước.
Bùi Nam thấy hắn im lặng, cứ cho là hắn đang do dự có nên đem mình đuổi ra ngoài không, bèn vội vàng nói: "Con, con sẽ chuộc lỗi, khoảng thời gian bác Trung nằm viện, con sẽ làm những công việc của bác ấy, con nhất định sẽ làm tốt"
Cậu da trắng mắt to, lúc khóc giọt nước mắt so với người khác cứ như lớn hơn một chút, bởi vì khóc mà đuôi mắt ửng hồng, trong mắt đều là sự thỉnh cầu, lúc căng thẳng, đôi môi đều bị cắn đến để lại dấu răng.
Nói không mềm lòng là giả, Tề Phong Bắc nói: "Vậy tôi sẽ xem biểu hiện của cậu"
Nghe được đáp án này, Bùi Nam mừng rỡ, gật đầu liên tục "Baba, con nhất định sẽ làm thật tốt, baba hãy yên tâm!"
Tề Phong Bắc nhìn lướt qua ngực của cậu, không cảm xúc nói: "Đi thay quần áo trước đi"
Bùi Nam tuy nói là yên tâm, nhưng trên thực tế cậu không hề biết bác Trung làm những gì cho Tề Phong Bắc.
Cậu chỉ biết lúc trước bác Trung sẽ đốc thúc cậu làm một số chuyện như – – gọi cậu rời giường, chỉ cậu làm bài tập, ký tên vào vở bài tập của cậu, sau khi xong thì sẽ cho cậu nghĩ ngơi. Còn công việc của ông với Tề Phong Bắc, thì căn bản cậu không biết gì cả.
Bởi vì trước đây Tề Phong Bắc rất ít khi về nhà.
Hắn thật ra chưa làm trong chức trách của một người cha, sự nghiệp Tề gia rất lớn, công ty có rất nhiều việc cần hắn xử lý, hắn là một người của tầng lớp quý tộc, là một nhân vật lớn, cho nên hội nghị, xã giao rất nhiều, thời gian đi công tác chiếm gần hết một năm.
Bùi Nam tính tình rất ghê gớm, mỗi lần baba đi công tác về cậu liền tức giận, muốn baba dỗ, mua quà, mua đồ ngọt, phải dỗ một lúc lâu mới chịu bỏ qua.
Nhưng mà tất cả những thứ này, đều là đã tan biến.
Bùi Nam gấp đến độ tự xoay mấy vòng, không biết nên thay bác Trung làm những việc gì, cuối cùng chỉ có thể đi hỏi mẹ Hoa. May mà mẹ Hoa biết được một chút, nói: "Nói chuyện, liên lạc với người khác con không làm được, việc nhà thì ta có thể làm, con chỉ cần làm các công việc liên quan đến ông chủ thôi"
Bùi Nam mặt ủ rũ: "Là việc gì ạ?"
Mẹ Hoa nói: "Mỗi buổi sáng, việc đầu tiên là phải gọi ông chủ dậy, sau đó giúp ông chủ mặc quần áo, tiếp theo pha một ly cà phê và hầu hạ ông chủ ăn sáng là được. Buổi tối phải chuẩn bị quần áo cho ngày hôm sau, và gọi người đến lấy quần áo cũ đi giặt. À, còn phải chuẩn bị nước tắm cho ông chủ."
Bùi Nam có chút choáng đầu, cậu cảm thấy thật là lắm chuyện, thậm chí còn không nhớ được bao nhiêu. Nên cậu quyết định tìm một quyển sổ ghi chú lại, mẹ Hoa nói một câu cậu liền ghi lại, sau khi viết xong hai người liền cùng nhau kiểm tra lại, khi đã chắc chắn không bỏ sót thứ gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Hoa nhắc nhở: "Bây giờ con nên pha một ly cà phê mang lên"
Bùi Nam phấn chấn: "Dạ, con lập tức làm!" Nhưng không đến một phút sau khí thế vừa rồi đã biến mất: "Mẹ Hoa, pha cà phê như thế nào?"
"Bình thường cái này đều do quản gia Trung pha, ta cũng có nhìn qua nhiều lần, nhưng không biết có thể làm đúng khẩu vị của ông chủ hay không" Mẹ Hoa mặc dù nấu ăn rất giỏi, nhưng pha cà phê lại không phải điểm mạnh của bà.
Bùi Nam có chút rối rắm, bèn lại gần ngửi ngửi một chút, cảm thấy mùi hương cũng không tệ nên có chút lòng tin, chần chừ một lúc rồi nói: "Nếu vậy thì cho thêm một viên đường nữa đi ạ"
Lúc bưng tách cà phê lên lầu, trong lòng Bùi Nam có chút kích động.
Thật ra từ khi trở về biệt thự, mỗi ngày cậu đều muốn lên lầu, nhìn lại nơi cậu từng ở, nhìn lại chiếc giường từng ngủ, quần áo từng mặc và những món đồ chơi có thật là đã bị đốt bỏ hay chưa.
Nhưng cậu lại không dám, bác Trung vốn dĩ không vừa mắt với cậu, nếu cậu bị phát hiện làm sai việc, rất có thể ông ấy sẽ lập tức đuổi cậu ra khỏi nhà.
Cho nên đây là lần đầu tiên cậu đi lên lầu từ khi trở về.
Cầu thang ở Tề gia được làm từ gỗ, rất rộng, bởi vì cách mấy năm sẽ được thay một lần, nên nó không bao giờ cũ. Bùi Nam bưng cà phê lên lầu, mặc dù cậu đã rất cẩn thận, nhưng vẫn để một vài giọt cà phê bị bắn ra ngoài.
Nhưng chỉ có chút ít, căn bản là không thấy được.
Bước từng bước nhỏ lộn xộn đi đến thư phòng của Tề Phong Bắc, Bùi Nam nhẹ nhàng gõ cửa, người ra mở cửa là Tây Tân Hải.
Thư ký thấy cậu, trên mặt cũng không có chút cảm xúc gì, còn nhường đường cho cậu đi vào.
Thư phòng rất lớn, đây là nơi làm việc của Tề Phong Bắc, trước đây Bùi Băng không cho phép cậu vào, nhưng Bùi Nam lại lén vào, lúc nhỏ cậu còn cố ý trèo lên đùi Tề Phong Bắc, tháo mắt kính, nghịch gương mặt hắn, bi bô nói: "Baba chơi với con đi mà!"
Nhưng hiện tại, Bùi Nam chỉ dám nhẹ nhàng đặt tách cà phê lên bàn, nhỏ nhẹ nói: "Baba, ly cà phê này là con pha cho baba"
Nam nhân đang chăm chú đọc tài liệu ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt sau cặp kính khẽ nheo lại, ánh mắt liếc nhìn tách cà phê, giọng điệu lạnh lùng nói: "Ai bảo cậu là tôi muốn dùng cà phê vào giờ này?"
Trong lòng Bùi Nam hồi hộp đến loạn nhịp.
Không phải chứ, mới việc đầu tiên mà cậu đã làm sai rồi!